Đó không phải là cậu Đông Phương sao! Cậu ấy…sao cậu ấy lại ăn mặc thành như vậy! Ôi trời ơi, may mà mình kịp nhận ra là cậu Đông Phương, bằng không chọc đến vị đại thần này, mình muốn chết cũng là việc xa xỉ!
Viên Hào vẫn luôn lo lắng, lúc phát hiện nhân viên bảo vệ không những không ngăn mình và những người khác lại, ngược lại còn cung kính khom lưng, không khỏi nhìn đến Đông Phương Hạ đang ôm Đồng Đồng!
Đông Phương Hạ ăn mặc như vậy, sau khi bước vào đại sảnh “Tần Lĩnh”, trông rất lạc lõng! Đương nhiên cũng đã thu hút rất nhiều ánh mắt nghi hoặc.
Nhưng Đông Phương Hạ đã từng đến đây vài lần, nhân viên phục vụ ở đây không lạ gì với cậu ấm là anh! Giám đốc sảnh nhìn thấy nhân viên bảo vệ cho mấy người không ra gì vào, vừa định đi ra sa thải, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Đông Phương Hạ!
Có lẽ là bị ánh sáng mạnh của đại sảnh chiếu vào, Đồng Đồng đang ngủ say bất ngờ tỉnh dậy! Nhìn xung quanh một chút, Đồng Đồng nũng nịu hỏi Đông Phương Hạ: “Bố ơi, đây là đâu vậy?”
“Ừm…đây là nhà hàng! Công chúa nhỏ nhà chúng ta hôm nay chơi mệt rồi, bố dẫn cô công chúa ấy đến đây ăn cơm”, Đông Phương Hạ cười nói.
“Ồ…”
Đông Phương Hạ và Đồng Đồng nói với nhau vài câu, giám đốc sảnh đã bước nhanh đến, cúi đầu trước mặt Đông Phương Hạ, giọng run run nói: “Cậu Đông Phương…cậu đến đây sao không báo trước, như vậy chúng tôi cũng tiện ra ngoài đón tiếp cậu!”
“Giám đốc không cần khách sáo, sắp xếp phòng ăn tốt nhất cho tôi”, Đông Phương Hạ mặt không biểu cảm nói.
“Vâng…mời cậu Đông Phương!”
Viên Hào nghe thấy