Giám đốc cung kính nói cho Đông Phương Hạ, theo quy định của nhà hàng, việc như này bọn họ không tiện tiết lộ cho khách hàng, nhưng Đông Phương Hạ là ai chứ, không cẩn thận chọc đến ông lớn này, về sau “Tần Lĩnh” khó mà làm ăn nổi ở Yên Kinh!”
“Ồ…”, Đông Phương Hạ nhàn nhạt đáp lại một câu, nói: “Được rồi, ông đi làm việc của mình đi! Không cần ở đây nữa!”
“Vâng, có việc gì cậu Đông Phương cứ việc giao phó!”, giám đốc nói xong, gọi hai cô nhân viên phục vụ nhanh nhẹn đến, sau đó liền rời đi!
Giám đốc vừa rời đi, Đông Phương Hạ lập tức gửi tin nhắn cho Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ, nói cho bọn họ địa điểm của mình, bảo bọn họ đến!
Không lâu sau, sau khi toàn bộ các món ngon mà mấy người Đông Phương Hạ bọn họ gọi đều đã được đưa lên, Viên Hào cuối cùng cũng không kìm được sự tò mò của mình, hỏi Đông Phương Hạ: “Tiểu Hạ, cậu…rốt cuộc cậu là ai? Sao bọn họ…”
“Chú, cháu biết bố cháu là ai!”
Nghe thấy câu hỏi của Viên Hào, Đồng Đồng không đợi Đông Phương Hạ lên tiếng, cười hi hi nói xen vào!
“Đồng Đồng, người lớn nói chuyện trẻ con không được nói xen vào!”, Long Nhã Nhàn đã nhìn ra Viên Hào không biết thân phận của Đông Phương Hạ, sợ Đồng Đồng nói linh tinh, vội vàng ngăn lại.
Viên Hào liếc nhìn Long Nhã Nhàn một cái, cười nói với Đồng Đồng: “Ồ…vậy công chúa nhỏ nói chú nghe, xem cháu có biết bố cháu làm gì không nào”.
Đồng Đồng lắc lắc đầu: “Mẹ không cho cháu nói, cháu không dám nói! Chú tự mình hỏi bố cháu đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Đồng Đồng, Viên Hào thoạt đầu cũng ngây ra! Ngay sau đó, nói với Đông Phương Hạ: “Người