Hành tung của Bek Ji không cố định, vô cùng bí ẩn.
Trong nhà họ Bek, ai cũng có xe của riêng mình, từ tuyến phòng ngự ngầm cho đến tuyến phòng ngự công khai đều biết đã lâu lắm rồi chiếc xe xa hoa của cậu chủ nhà mình không được lăn bánh, đỗ trong trang viên suốt ba tháng trời.
Vậy nên, đám Bek Kan mới không nghĩ rằng cậu chủ nhà mình lại ở trong đội xe của Quyền Uy.
Thấy Tây Môn Kiếm và mấy người lạ mặt đi theo cậu chủ, Bek Kan và đám vệ sĩ đằng sau sững sờ giây lát, sau đó đôi mắt ai ấy đều nhòe đi.
Ngay tức khắc, Bek Kan tiến lên trước một bước, quỳ một gối xuống.
"Bek Kan và toàn bộ tuyến phòng ngự công khai thứ ba kính chào cậu chủ!"
"Kính chào cậu chủ!"
Thấy thế, đám Trương Vũ Trạch và Bạch Vỹ đều sững sờ.
Trong mấy ngày rời khỏi Yên Kinh, bọn họ đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, bây giờ cũng không ngoại lệ.
Giây phút Đông Phương Hạ xuất hiện, đám Bek Kan quỳ xuống, các vệ sĩ trong tuyến ngầm đã nhìn thấy cậu chủ.
Mặc dù rất kích động, nhưng bọn họ không hiện ra, vẫn tiếp tục ẩn núp, âm thầm bảo vệ sự an toàn của trang viên.
Đông Phương Hạ mỉm cười, vươn tay dìu Bek Kan dậy, nhìn một lượt rồi nói: "Nhà họ Bek có các anh là tôi yên tâm rồi.
Nhưng mà A Kan, chưa hỏi rõ đầu đuôi thế nào mà đã tự ý ra tay với người phe mình, chắc anh biết đó là tội gì chứ!", Đông Phương Hạ nói rất nhẹ, nhưng lại khiến đám Bek Kan lạnh toát sống lưng.
"Cậu chủ dạy rất đúng, A Kan biết sai rồi!"
Đông Phương Hạ gật đầu, quay người vào trong xe.
Quyền Uy nhìn Bek Kan một cái rồi khởi động xe.
Lần này, không một ai dám chặn xe của anh ta nữa, hiển nhiên tin Đông Phương Hạ trở về