Lúc này, Tây Môn Kiếm đi tới, cúi người với chú Quyền.
Kể từ lúc anh ta hiểu chuyện, ông lão này vẫn luôn dạy dỗ anh ta, vậy nên anh ta cũng coi chú Quyền như bố mình.
"Tốt...!Tốt...!Thằng nhóc Tây Môn, chú Quyền này không nhìn nhầm cậu rồi", chú Quyền lau đôi mắt ươn ướt, vui mừng vỗ bả vai rắn chắc của Tây Môn Kiếm.
"Chú Quyền, chú vẫn khỏe chứ?"
Tây Môn Kiếm quan tâm hỏi, Đông Phương Hạ cũng lo lắng cho sức khỏe của chú Quyền.
Chú Quyền gật đầu, liếc nhìn dáng vẻ điển trai phóng khoáng của Đông Phương Hạ, thản nhiên nói: "Già rồi, không còn tác dụng gì nữa, cũng chẳng còn động lực như hồi còn trẻ.
Cậu chủ, tôi nghe nói cậu xảy ra chuyện ở Yên Kinh, làm tôi lo quá..."
"Chú Quyền, tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, chú đừng lo lắng.
Tôi bình yên trở về rồi mà", mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong lòng Đông Phương Hạ cũng chẳng dễ chịu gì.
Chú Quyền là người đã phục vụ nhà họ Bek lâu lăm, anh cũng không sánh bằng được, nhưng ông ta lại cung kính anh hết mực, khiến anh rất cảm động.
Đông Phương Hạ kéo Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy tới hai bên cạnh, nói: "Chú Quyền, để tôi giới thiệu với chú.
Đây là Nam Cung Diệc Phi, đây là Thư Lăng Vy, bọn họ đều là vợ chưa cưới của tôi.
Còn ba anh đây là đám anh em tôi quen ở Yên Kinh".
"Lão xin gửi lời hỏi thăm tới hai vị thiếu phu nhân".
Chú Quyền đã biết chuyện Đông Phương Hạ có vợ chưa cưới ở Yên Kinh rồi.
Bây giờ nhìn thấy Diệc Phi và Lăng Vy, ông ta hơi cúi người chào hỏi.
"Chào chú ạ".
Diệc Phi và Lăng Vy vội vàng đáp lễ chú Quyền, Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ và Vương Thiến Thiến cũng lên tiếng chào hỏi.
Tạm chưa nói tới thân phận của chú Quyền, chỉ riêng tuổi tác của ông ta là đám Trương Vũ Trạch cũng phải kính cẩn chào hỏi rồi.
Mặc dù chú Quyền tự xưng là "lão", nhưng bọn họ không mù, vẫn nhìn thấy thái độ của Huyết