Quanh người Đông Phương Hạ có một vầng sáng bảo vệ, Lãnh Lạc vừa đụng tới là có hai tiếng vang vọng ra.
Cô ấy biết mình không thể vượt qua vầng sáng ấy được, nhưng lúc này cô ấy không nghĩ nhiều được nữa.
Nếu ra tay chậm, cô ấy lo là Bek Ji sẽ bị thương.
Vì quá sốt ruột, Lãnh Lạc dùng chín phần công lực, đánh tan được vầng sáng ấy.
Nhưng đồng thời, cô ấy cũng phun ra máu tươi, bị một nguồn lực nào đó hất bay đi.
"Rầm..."
Lãnh Lạc bay ra ngoài, đụng thẳng vào cột đá.
Nghe thấy một tiếng vang nặng nề, cô ấy bất chấp vết thương của mình, bật chân vào vách đá rồi lao thẳng tới nơi phát ra tiếng động.
"Bek Ji...!Bek Ji..."
Lãnh Lạc đã nhìn thấy Đông Phương Hạ rồi, nhưng không còn sức mà đứng lên nữa.
Cô ấy thều thào gọi hai tiếng, không thấy Đông Phương Hạ đáp lại, bèn vội vàng bò tới.
Vật vã một hồi, rốt cuộc Lãnh Lạc cũng bò tới bên cạnh Đông Phương Hạ.
Trên mặt đất có những vết cào rõ ràng của ngón tay.
Thấy Đông Phương Hạ tái nhợt mặt nằm trên mặt đất, máu trào ra khỏi khóe môi, Lãnh Lạc vội vàng kiểm tra mạch đập của anh.
Trên người anh vẫn còn hơi ấm, nhưng mạch không còn đập, vẻ mặt của Lãnh Lạc chỉ toàn sự tuyệt vọng.
Sao có thể như thế được? Chẳng phải lúc cô ấy đi vẫn còn bình thường sao? Chỉ khoảng hai tiếng mà thôi, sao Bek Ji lại thành ra thế này? Tất cả là tại cô ấy, nếu không đi điều tra An Nhiên, cô ấy hoàn toàn có thể kịp thời ngăn cản ngay từ lúc Bek Ji bắt đầu vận chuyển ngược tâm pháp, vậy thì cũng chẳng nên cơ sự thế này.
Giờ phút này, Lãnh Lạc chỉ cảm thấy như mất đi cả thế