Mặc dù nhà họ Bek là bá chủ trong giới tài chính toàn cầu, tiền không phải là vấn đề, các công trình kiến trúc trong sơn trang cũng vô cùng xa xỉ, nhưng phòng làm việc của Bek Hua Rong lại rất đặc biệt.
Cách trang trí trong phòng vô cùng mộc mạc, nhưng đằng sau sự mộc mạc ấy là một cảm giác rất xa xưa.
Trước kia, Đông Phương Hạ cũng từng vào phòng làm việc của ông cụ Bek rồi, nhưng số lần không nhiều.
Cách trang trí trong phòng khiến anh cảm thấy hơi giống với ông cụ trên đỉnh Điêu Khê.
Bek Hua Rong mặc bộ đồ thời Đường, thấy Đông Phương Hạ đi tới, ông ấy mới ngừng suy tư.
Chuyện Đông Phương Hạ không còn mạch đập, không còn hơi thở thì ông ấy đã biết rồi, đau lòng đến mức cả ngày không ăn uống gì.
"Ông nội".
Đông Phương Hạ cung kính gọi.
Thấy sắc mặt của Bek Hua Rong không tốt cho lắm, anh muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không hỏi ra, bởi vì anh biết là ông cụ sẽ nói với mình.
Thấy Đông Phương Hạ biến thành như bây giờ, đôi mắt của Bek Hua Rong đỏ lên.
Ông ấy bảo Đông Phương Hạ ngồi xuống, hỏi: "Cháu không sao chứ?"
"Không sao ạ, không ảnh hưởng gì đâu, ông nội không cần lo lắng", Đông Phương Hạ mỉm cười.
"Vậy là tốt rồi...!Vậy là tốt rồi...", nhận được lời xác nhận của Đông Phương Hạ, Bek Hua Rong mới thở phào một hơi, trầm ngâm hỏi: "Lão tổ tông đã nói hết với cháu rồi chứ?"
"Vâng.
Ông nội, cháu biết ông đang lo lắng điều gì.
Bek Ji vẫn nói câu ấy thôi, chỉ cần cháu vẫn còn thở thì tuyệt đối sẽ không để kẻ nào làm hại nhà họ Bek.
Đúng là áp lực khá là lớn, chỉ không biết kết cục cuối cùng sẽ là hài kịch hay bi kịch nữa, dù sao thực lực của cháu vẫn còn quá yếu".
Trước mặt ông cụ Bek, Đông Phương Hạ không muốn che giấu điều gì cả.
Mặc dù luôn kiên cường, nhưng vào lúc này, anh lại cảm thấy nỗi lo lắng khiến mình như muốn nghẹt thở.
Có lẽ nói ra suy nghĩ của mình thì ông nội sẽ chỉ bảo anh đôi điều, dù sao ông nội cũng trải đời nhiều hơn anh mà.
Nghe giọng nói có phần bất lực của Đông Phương Hạ, Bek Hua Rong ngẫm nghĩ giây lát rồi đứng lên, vòng qua bàn đọc sách, đi tới chiếc ghế bên cạnh anh.
Sau khi ngồi xuống, ông ấy nói với anh: "Trên thế giới không có hài kịch hay bi kịch gì hết.
Nếu cháu có thể bước ra khỏi bi kịch, vậy thì đó sẽ là hài kịch; Ngược lại, nếu cháu đắm chìm trong hài kịch, vậy thì đó sẽ là bi kịch; Nếu cháu chỉ biết chờ đợi, vậy thì chuyện duy nhất sẽ xảy ra là cháu già đi.
Ý nghĩa của cuộc sống không nằm ở chỗ cầm một ván bài hay, mà là chơi một ván bài hay!"
Đông Phương Hạ ngẫm nghĩ thật kỹ những lời nói đó của ông cụ.
Ý nghĩa của nó quá thâm thúy, chỉ một câu ngắn ngủi mà đã khái quát được tất cả mọi chuyện, còn xua tan áp lực trong lòng anh.
Đúng thế, ý nghĩa của cuộc sống không nằm ở chỗ cầm một ván bài hay, mà là chơi