Man Ngưu này có thể coi là ma cũ của Linh Vân Phong, hắn ta thăng lên làm đệ tử ngoại môn đã ba năm, hơn nữa điều rất trùng hợp là hắn cũng từng là đệ tử tạp dịch của Mặc Trúc Phong, Dương Hiên lập tức có thiện cảm hơn về hắn ta.
Sau nửa nén hương, dưới sự dẫn đường của Man Ngưu, Diệp Huyên xuất hiện bên ngoài nhà ăn.
Nói là nhà ăn nhưng lại là một toà cung điện khổng lồ, không gian bên trong rất rộng, rộng tới hàng trăm mẫu đất, có thể chứa hơn 1 vạn người cùng ăn cơm nhưng không hề có vẻ chen chúc.
Lúc này, trong đại điện đã có hơn một nghìn người đang dùng cơm, ai cũng cư xử nhã nhặn, ăn nói nhỏ nhẹ, trông rất có tố chất và phong độ của môn phái lớn.
“Dương sư đệ, đi theo ta”, Man Ngưu gọi Dương Hiên, sau đó lấy đĩa bạch ngọc bắt đầu chọn đồ ăn trên kệ, Dương Hiên cũng bắt chước, đi sát theo sau Man Ngưu.
Cũng giống với Mặc Trúc Phong, đồ ăn ở đây chủ yếu là thịt, nhưng hầu hết đều là thịt dị thú quý giá, thậm chí trong số đó còn có rất nhiều dị thú cấp bốn và cấp năm, lấy đại một miếng lớn chừng bàn tay đã có dược hiệu cao gấp mấy lần canh bổ khí, thảo nào các đệ tử tạp dịch đều nóng lòng muốn trở thành đệ tử ngoại môn, chỉ phúc lợi cơ bản này thôi đã bỏ xa Tạp Dịch Phong mấy con phố.
“Hì hì...!Lam sư muội, người đó là Dương Hiên mà muội đã nói đúng không, nhìn cũng chẳng có gì ghê gớm”, cách Dương Hiên không xa, một nữ đệ tử xinh đẹp chỉ trỏ hắn nói.
Đây là một thiếu nữ đang độ tuổi dậy thì, nàng ta mặc bộ quần áo màu đỏ rực như lửa cháy, tràn đầy sức sống thanh xuân, eo thon nhỏ tuy yểu điệu nhưng không yếu đuối, ngược lại có vẻ hoạt bát và dẻo dai của thiếu nữ.
Lam sư muội trong miệng thiếu nữ này tạm coi như người quen của Dương Hiên, không phải ai khác mà chính là Lam Linh Mi – người được gọi là Linh Mi tiên tử.
Lúc này nàng ta đã thay bộ váy xanh, làn da trắng hơn tuyết, lông mày cong cong, đôi mắt lóng lánh như làn sóng, kết hợp với khí chất trầm tĩnh tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
“Phó sư tỷ, hắn không đơn giản đâu, nhìn chung ngoại môn e rằng không được mấy người có thể so với hắn!”, Lam Linh Mi khẽ nhếch môi son cười nhẹ, có thể đả thông mạch Khai Dương bán giáp tử túc mệnh, thậm chí lĩnh ngộ đột phá trong lúc chiến đấu, thiên tài kiểu này sao có thể là người bình thường.
Nàng tin chỉ cần cho Dương Hiên một thời gian, chắc chắn hắn sẽ nổi tiếng khắp Thất Tinh, thậm chí là vương triều Đại Đường!
“Đánh giá cao thật, Lam sư muội, không lẽ muội thích Dương Hiên?”, đôi mắt lanh lợi của Phó Hồng Tuyết đảo một vòng, nghịch ngợm nhìn Lam Linh Mi.
“Phó sư tỷ, tỷ nói gì vậy, muội chỉ lấy hắn làm mục tiêu theo đuổi thôi!”, Lam Linh Mi cạn lời trợn mắt, nàng không phải đứa ngốc vừa gặp hắn là thích liền, hơn nữa Dương Hiên cũng không đẹp đến mức kinh thiên động địa, sao nàng có thể thích hắn?