Phấn khích la lớn cũng có vài người, nhưng phần nhiều vẫn là tiếng mắng chửi…
“A! Năm trăm lượng vàng của ta! Đây chính là toàn bộ tài sản của ta đó!”
“A a a… Tiền của ta, tiền của ta!”
“Ba trăm lượng vàng kia là ta tích góp hai năm đây, mất hết rồi! Cứ vậy mà mất rồi! Kha Vân, đồ phế vật nhà ngươi, ngay cả một người mới mà cũng không đánh được, mẹ kiếp, sao ngươi không đi chết đi!”
“Kha Vân, ta đào mồ cả mười tám đời nhà ngươi! Ngươi không khoác lác thì sẽ chết sao, chẳng có thực lực gì cả, con mẹ nó cứ muốn giả vờ ra vẻ!”
“Chết tiệt, Kha Vân, ngươi chính là đồ phế vật, chính đồ bỏ đi mà!”
…
Trong phút chốc, tổ tông mười tám đời của Kha Vân lập tức bị mọi người căm phẫn “thăm hỏi” một hồi, vốn nghĩ là hốt được một vố, nào ngờ Kha Vân lại là đồ bỏ đi như vậy, vàng không lấy được thì thôi nhưng giờ lại còn thua đến cả vốn cũng mất trắng.
“Mẹ kiếp, lão tử thật sự mù mắt rồi mà, lại đi tin một kẻ phế vật như ngươi!”.
Sắc mặt Lôi Vân u ám đáng sợ, tên phế vật này không chỉ khiến mưu kế của gã thất bại trong gang tấc, mà còn khiến gã mất phân nửa tiền để dành.
Vẻ mặt người dẫn đầu Lục Siêu cũng không tốt chút nào, tuy nói tiền bạc của cải của hắn ta nhiều hơn so với Lôi Vân nhưng bị tổn thất mười viên linh thạch cũng đủ khiến tim hắn ta nhỏ máu rồi, huống chi Kha Vân thua như vậy cũng đã làm mất hết mặt mũi của bọn họ rồi.
“Thắng rồi! Dương sư đệ thắng rồi! Tốt! Tốt! Tốt lắm!”, bên kia, Man Ngưu căng thẳng một hồi cũng đã thả lỏng.
“Đáng giận! Quyết không thể bỏ qua tên súc sinh này được!”, Lôi Vân nghiến răng nghiến lợi, càng nghĩ càng tức.
Ngay sau đó…
“A! Tiểu tử, ngươi thật ác độc, đừng có quên, Kha Vân là sư huynh đệ đồng môn của ngươi đấy, sao ngươi có thể ác độc đến vậy?”.
Chợt có tiếng quát lớn, Lôi Vân trực tiếp phá tan không khí, tung người nhảy lên trên lôi đài!
“Ầm ầm ầm!”
Sát ý vô cùng cuồng bạo từ trong cơ thể Lôi Vân phóng ra, cuộn trào như thủy triều, dồn ép về phía Dương Hiên.
Thù cũ cộng thêm hận mới, sát ý của Lôi Vân đối với Dương Hiên đã tăng lên đến cực điểm.
Chết! Hôm nay tên súc sinh này nhất định phải chết!
Nhưng gã cũng không hề hoàn toàn mất đi lý trí, còn biết quy chụp cho Dương Hiên tội danh ác độc!
“Ta ác độc? Thật nực cười, sống chết trên sàn đấu là sống chết do mệnh, nếu hắn đã dám lên đài đấu với ta thì phải chuẩn bị tâm lý trước là sẽ chết, chẳng lẽ chỉ cho hắn giết người, không cho người khác đánh trả hay sao?”, đôi mày kiếm sắc bén của Dương Hiên nheo lại, đối chọi gay gắt.
Kẻ đi giết người thì người khác cũng có thể giết chết!
Hôm nay nếu như kẻ thua trận là Dương Hiên hắn thì hắn tin chắc, vận mệnh của bản thân chắc chắn sẽ còn thê thảm hơn thế này gấp mười lần, trăm lần, ít nhất, hắn vẫn còn để lại cho Kha Vân kia một con đường sống!
“Tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng, có dũng khí thì đấu với ta một trận?” Lôi Vân nghẹn lời một lúc, lập tức thẹn quá hóa giận.
“Lôi Vân, ngươi còn có mặt mũi hay không!”.
Không đợi Dương Hiên lên tiếng, Man Ngưu dưới đài đã dẫn đầu kêu lên.
Lúc này Man Ngưu cũng bất chấp việc mình có đắc tội với Lôi Vân, có đắc tội với Vân Phi Dương