Phía đông nam, Cách Nam Thành Mã phủ ở thành Hoành Dương ba dặm có một phủ đệ cỡ lớn, tuy không nguy nga hoành tráng bằng Mã phủ, nhưng cũng không kém là bao.
Phủ đệ to lớn, ước chừng năm, sáu dặm, đình viện cổ kính, tiểu kiều lưu thủy, đình đài lầu các nhiều vô số kể.
Đây chính là phủ đệ của thế gia đứng thứ hai thành Hoành Dương – Lưu gia.
Gia chủ hiện thời của Lưu gia – Lưu Hướng Dương năm nay vừa qua ngũ tuần, dáng vẻ vô cùng nho nhã, cả người tỏa ra khí chất của người trí thức, từ xa nhìn lại cứ như một người bình thường, không hề biết một chút võ công nào.
Nhưng nếu vì vậy mà cho rằng ông ta không có bao nhiêu thực lực thì sai mười phần, trong số những cường giả ít ỏi của thành Hoành Dương, ông ta đã sớm bước vào cảnh giới cửu trọng thiên từ mấy năm trước.
Lúc này đây, trong hậu viện Lưu phủ.
Lưu Hướng Dương nhàn nhã nằm trên một cái ghế lắc lư, trên tay là một bản cổ tịch, ông ta đang chăm chú đọc, thỉnh thoảng cầm lấy chung trà bên cạnh nhấp một ngụm.
Một ngụm cống trà Tuyết Phong hảo hạng vừa vào miệng lập tức mang đến cảm giác thích ý không nói nên lời.
Đúng lúc này…
“Gia… gia chủ, đã xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn, Mã gia… Mã gia…”, một ông lão độ khoảng 70, dáng người có hơi gù vội vàng chạy đến.
Người này là Lưu Phúc – tổng quản hai đời của Lưu gia, từ nhỏ đã theo bên cạnh phụ thân Lưu Hướng Dương, có thể nói là nhìn Lưu Hướng Dương lớn lên.
Địa vị của ông ta trong lòng Lưu Hướng Dương cũng không kém là bao so với phụ thân.
“Rầm!”
Một cái bình sứ thanh ngọc tinh xảo rơi xuống, hai tay gia chủ Lý gia – Lý Kế cứng lại giữa không trung, gương mặt có phần trắng trẻo thoáng chốc bị kinh hãi vô tận bao phủ, biểu cảm của ông ta cứ như nhìn thấy ma quỷ trong truyền thuyết vậy.
“Con… con nói… nói gì? Lão bất tử Mã Nghĩa Cừ cùng với hai đại trưởng lão của Mã gia… đều đã chết?”
“Phụ thân, chết… chết rồi, đều chết hết, đều chết hết…”, tam thiếu gia Lý gia – Lý Nghị vẫn còn chưa hết bàng hoàng sợ hãi, lúc đó hắn ta theo sau Mã Văn Hổ, nếu không phải Mã Văn Hổ xông lên trước thì e là người chọc vào tên yêu nghiệt kia chính là hắn ta rồi.
Nguy hiểm, quá nguy hiểm, suýt chút nữa thôi, không chỉ hắn chết mà nhà họ Lý cũng gặp phải tai họa ngập đầu.
Ba vị cường giả cửu trọng thiên, cùng với hơn mười vị chấp sự, hộ pháp thất, bát trọng thiên, lực lượng như vậy chắc chắn không thua kém Lý gia.
Nhưng kết quả thì sao? Không ngăn nổi một kích của tên quái vật kia! Thật sự quá kinh khủng!”
“Ha ha ha… Tốt lắm! Mã gia cưỡi trên đầu chúng ta cũng lâu rồi, cũng đã đến lúc thoái vị…”, đừng thấy gần đây Mã gia xem Lý gia là thiên lôi sai đâu đánh đó mà lầm, điều đó không có nghĩa là bọn họ bằng lòng cả đời để Mã gia cưỡi lên đầu, nếu có cơ hội, Lý Kế chắc chắn sẽ vùng lên, hát vang khúc ca nông nô quật khởi, và hiện tại… cơ hội đã đến.
Thoáng cái mất đi ba vị cường giả cửu trọng thiên, gần hai mươi võ giả cấp cao, bấy nhiêu đó đủ động đến căn cơ Mã gia.
…
Cảm giác vui mừng khôn tả trào dâng trong lòng Lưu Hướng Dương, khiến ông ta bật cười to: “Ha ha ha… Tốt! Tốt! Tốt! Chết tốt lắm, chết tốt lắm! Đây là cơ hội trời ban! Quả thật là