Hàn gia, Chu gia, Mộc gia… Một vài gia tộc cấp một đồng loạt hăm he triệu tập cao thủ trong tộc của mình, cho dù không thể thay đổi trong phút chốc để đạt được lợi ích lớn thì ít nhất cũng phải húp ké được một chút lợi ích.
Mưa gió đang nổi lên, không khí trong cả thành Hoành Dương thoáng chốc đã trở nên vô cùng áp lực.
Mã gia.
Đại trưởng lão tìm kiếm một lần nữa cũng không có kết quả nên đã quay về, nhưng cha của Mã Nghĩa Cừ - gia chủ đời trước của Mã gia là Mã Hạo Nhiên đột nhiên nghe thấy tin xấu động trời thì cả người lập tức như bị sét đánh, hai mắt tối sầm, ngã xuống đất.
Qua một lúc sau mới từ từ tỉnh dậy!
“A! Nghĩa Cừ con ta, cháu ngoan Văn Hổ, nhị đệ, tam đệ…”.
Trong nháy mắt, Mã Hạo Nhiên như bùng nổ, tê tâm liệt phế, kêu la thảm thiết như khóc tang, ánh mắt đỏ tơ máu, cả người giống như một con thú bị chọc tức, muốn nuốt sống người.
Nhưng trấn Thanh Sơn này cứ khoảng chừng hơn trăm nghìn đan, hơn nữa Yêu tộc cũng không thấy thì nhất định là ẩn nấp trong dân chúng, nếu là ẩn nấp trong vòng tám trăm dặm trong Đại Thanh Sơn, muốn phát hiện tung tích bọn chúng chắc chắn cũng như mò kim đáy bể!
“Thôi vậy, cứ đến phủ thủ trấn xem thử trước, theo như lời của Bạch chủ sự thì phát hiện ra Yêu tộc đang ở phủ thủ trấn!”, suy nghĩ một chút, Dương Hiên cầm dây cương, đi vào trấn nhỏ.
Tiếng vó ngựa giẫm vào con đường lát đá của trấn nhỏ, phát ra âm thanh lộc cộc, hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh của trấn nhỏ!
Dân dúng ở trấn nhỏ ai ai cũng khẽ mở cửa sổ, ló đầu ra nhìn, trên tầng lầu chợt có ánh mắt hiếu kỳ, rồi lại nhanh chóng sợ hãi ẩn nấp.
Từ sau khi bản thân gần như đã đạt thất phẩm, tố chất thân thể Dương Hiên lại tăng vọt hẳn, năm giác quan cũng trở nên nhạy cảm hơn, lập tức đã nắm bắt được một vài đối thoại…
“Dấu hiệu Bắc Đẩu Thất tinh, đây là đệ tử Thất Tinh Tông, lần này tót rồi, cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi, hy vọng vị thiếu hiệp này có thể diệt trừ những Yêu tộc kia, để trấn nhỏ chúng ta lại được yên tĩnh như xưa!”
“Từ sau khi phát hiện ra Yêu tộc gây rối ở trấn nhỏ, ta sợ đến mức không dám ra khỏi cửa, cả ngày cứ lo lắng thấp thỏm!”
Mặc dù Truy Phong Mã khoẻ mạnh, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con ngựa bình thường, không giống như Giao Mã mà tông môn cẩn thận nuôi dưỡng, sở hữu huyết mạch thần thú Giao Long.
Nó ngày có thể đi ba ngàn dặm, đêm có thể đi tiếp tối đa ngàn dặm, ăn gió nằm sương, ước chừng đi đã mười ngày mới đến được trấn Thanh Sơn này!
Trên đường đi, người và ngựa cũng không phải không gặp trúng người có mắt không tròng, nhất là ở những nơi hoang dã, hay có kẻ chiếm núi làm vua, đi theo con đường làm ăn không cần vốn, số lượng không hề ít.
Nhưng những người này đều trở thành nguồn dinh dưỡng cho Dương Hiên, đã đóng góp cho sự tiến hoá huyết mạch của hắn!
Dương Hiên bây giờ có thể nói là thật sự đã đạt đến huyết mạch cực hạn bát phẩm, tin chắc chỉ cần có thêm vài thiên tài huyết mạch bát phẩm, hoặc giết vài dị thú cấp chín, hấp thụ toàn bộ máu huyết của bọn chúng thì huyết mạch của hắn cũng sẽ hoàn toàn trở thành thất phẩm, thành công bước vào hàng ngũ thiên tài đỉnh cao trong vương triều Đại Đường!
Ngoài trừ lúc rảnh rỗi, Dương Hiên cũng chưa từng