(1)
- Ngưng Tịnh, con đứng ở đây chờ mẹ một lát nhé. Nhớ là đừng chạy đi đâu xa.
Mẹ cô đặt cô xuống đường quốc lộ, dường như hai mẹ con đã đi một quãng đường rất dài để có thể tới được đây. Nghe mẹ nói vậy, Ngưng Tịnh ngoan ngoãn gật đầu vâng lời.
- Vâng, mẹ mau đi nhanh rồi về mẹ nhé.
Ngưng Tịnh mới 7 tuổi đã vô cùng hiểu chuyện, gia đình cô khó khăn, cô cũng chẳng dám đòi hỏi gì nhiều từ mẹ. Chỉ mong mẹ đi nhanh rồi về nhanh thôi.
Ở nhà, bố cô vẫn còn đang ốm. Mẹ bảo đưa cô tới thị trấn để mua thuốc cho bố nên cô cũng chỉ muốn mẹ về nhanh nhanh để cho bố đỡ phải chịu đựng lâu. Cô thương bố mình lắm, thương cả mẹ mình nữa.
Mẹ cô mỉm cười, nhìn cô thêm một lần cuối:
- Mẹ đi đây nhé, Ngưng Tịnh của mẹ!
- Vâng.
Dường như cô vẫn chưa hiểu hàm ý trong câu nói của mẹ, chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng tới sau này cô mới biết, mẹ đã bỏ hai bố con cô mãi mãi. Mẹ đã đi theo người đàn ông giàu có khác rồi. Từ giờ mẹ sẽ không còn là mẹ của cô nữa.
Nhưng hiện giờ cô chỉ mới 7 tuổi mà thôi, sao nghĩ được nhiều tới vậy chứ? Đứng ở đường quốc lộ đợi được một hồi lâu, cô cảm thấu hơi đói. Phía sau cô là một khu rừng âm u, con đường quốc lộ này cũng rất ít xe cộ qua lại.
Cô đứng chờ thêm một lúc nữa, đột nhiên đằng sau cô, phía khu rừng âm u đó phát ra tiếng động nhỏ:
- Meo!
Theo phản xạ, cô quay sang nhìn. Thì ra là một con mèo nhỏ, con mèo nhìn cô hồi lâu, ánh mắt nó dường như là đang muốn nói điều gì đó với cô vậy.
Cô cũng mải mê ngắm nhìn con mèo, đột nhiên con mèo đó chạy vào rừng. Thấy thế cô liền đuổi theo mèo nhỏ, chỉ vì thú ham chơi nhất thời của mình. Đuổi mãi, cuối cùng cô mệt quá và dừng chân lại, nhưng cô không thấy con mèo đó đâu nữa.
Cô hốt hoảng nhìn xung quanh mình, mọi thứ đều tối đen như mực, chỉ có mỗi ánh trăng mờ mờ ảo ảo đang soi đường cho từng bước đi của cô mà thôi.
Cô sợ hãi trước cảnh rừng âm u, vô thức lùi lại phía sau. Chợt bàn chân cô chạm phải cái gì đó, cô hoảng hốt quá mà hét lên.
- Aaa...!
- Yên lặng chút đi.
Là giọng của một người đàn ông trưởng thành. Cô liền quay sang đằng sau mình, quả thực có một người đàn ông lạ đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ, hơi thở của hắn hơi khó nhọc, một tay ôm lấy vết thương trên ngực.
Ngưng Tịnh tuy hơi sợ hãi, nhưng cô đã lấy hết dũng khí và ngồi xuống hỏi han người đàn ông lạ ở trước mặt mình.
- Chú ơi...chú không sao chứ?
Nghe giọng nói trong trẻo của một cô bé vang lên,