(2)
Khi Ngưng Tịnh tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở bệnh viện rồi. Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Lúc đó thím Thẩm, một người hàng xóm tốt bụng xuất hiện bên cạnh cô, hỏi han:
- Tiểu Tịnh, con không sao chứ?
Đêm qua bệnh của bố cô lại tái phát, mẹ cô nói đưa cô đi mua thuốc, nhưng cuối cùng bà ấy lại bỏ rơi cô ở một con đường quốc lộ vắng vẻ. Hàng xóm bên cạnh nhà cô đều là hàng xóm tốt bụng, thấy bố cô không thể trụ nổi cho tới khi thuốc về, họ liền đưa bố cô tới bệnh viện trước rồi tính viện phí sau.
Lúc trời sáng, là thím Thẩm phát hiện ra Ngưng Tịnh đang nằm ngủ ở bên vệ đường, thím ấy đã lập tức đưa cô tới bệnh viện khám xem sao. Cũng may, cô không sao.
Ngưng Tịnh nhìn thím Thẩm, rồi sau đó mới chợt nhớ đến bố mình hôm qua lại phát bệnh. Cô lo lắng hỏi thím Thẩm.
- Thím ơi, bố con đâu rồi, bố không sao chứ?
- Hazzz, bố con bị bệnh tim, cần phải chữa trị kịp thời. Nhưng mà...
Thím Thẩm định nói với Ngưng Tịnh là vấn đề mấu chốt chính là tiền. Bây giờ bố cô đang nằm viện, viện phí còn chưa biết thế nào, đừng nói tới việc cứu chữa bệnh tim đó. Lại nói hàng xóm nhà cô tuy rất tốt bụng, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng chỉ là nông dân nghèo mà thôi.
Thím Thẩm ấp úng nhưng cuối cùng cũng không nói ra vấn đề tiền nong đó, thấy Ngưng Tịnh đang rất lo lắng, thím liền an ủi:
- Bố con không sao đâu, yên tâm.
Ngưng Tịnh thở phào nhẹ nhõm, không sao là may rồi. Lúc này đột nhiên đầu óc cô ùa về một chút kí ức của ngày hôm qua. Hình như lúc đó, cô có gặp phải một người đàn ông lạ. Hắn ta không chỉ lạ, mà còn cắn cô nữa. Cô thầm nghĩ :"Chú ấy đẹp trai như vậy, nhưng tính cách thật là kì quái. Nghe nói chỉ có chó mới hay cắn người mà thôi."
Suy nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ cũng chỉ có thế, Ngưng Tịnh không suy nghĩ nữa, cô quay sang nhìn thím Thẩm:
- Thế...thím thấy mẹ cháu không ạ?
- Mẹ cháu ư?
Sáng nay lúc thím Thẩm nhìn thấy cô nằm ở vệ đường, không thấy mẹ cô đâu cả. Chắc thím ấy cũng đoán được một phần nào đó câu chuyện xảy ra rồi. Nhưng sợ cô buồn, thím liền nói dối cho qua.
- Mẹ con nói có việc, vẫn chưa thể về ngay được.
Ngưng Tịnh liền tin theo lời nói của người lớn, sau đó cô nhảy xuống giường:
- Con muốn đi thăm bố ạ.
- Được rồi, thím đưa con đi nha.
....
Người đàn ông mặc vest đen cùng con trai tới một bệnh viện nhỏ ở nơi thị trấn hẻo lánh này, hiện cả hai đang đứng trước một phòng bệnh. Ông dừng lại rồi cúi xuống nhìn con mình và dặn dò:
-