Và cùng với cú vươn đầu ấy, tiếng lét két chói tai của những mảnh kim loại va vào nhau vang lên, những khối kim loại bóng loáng lấp lóa dưới ánh sáng thiếu thốn nơi đáy vực.
Kinh hoàng hơn, những vệt dài chảy trên những mảng bóng lóa kia chắc chắn chỉ được sinh ra từ một thứ.
Là máu đã khô.
Là xác phi thuyền.
Nhiều vô kể xác phi thuyền nằm xung quanh Huyết Cổ Long lần lượt kêu lên khi con rồng ấy chuyển động.
Khó có thể tưởng tượng bao nhiêu kẻ đã chết khi cố thám hiểm đáy vực này.
Và đột nhiên, trong lòng Lưu Tích xuất hiện một loại cảm giác, một linh cảm.
Hắn hỏi:
“Gần đây, có phải ngươi đã hạ một đoàn phi thuyền đúng không?”
Huyết Cổ Long ậm ừ một lúc như một lão già khú đã đãng trí.
Mà đúng là nó già thật, hàng chục, thậm chí hàng trăm năm về trước với Huyết Cổ Long đều có khác bữa sáng với bữa tối đâu, nó vẫn ở mãi Huyết Tộc Vực này.
Sau một hồi suy nghĩ, Huyết Cổ Long đã có câu trả lời:
“Đúng là như vậy, đó là lần đầu có một đoàn lớn đến vậy đổ bộ xuống Huyết Tộc Vực, bọn chúng đều là Dị Huyết, mặc đồ đen, được dẫn đầu bởi một nữ nhân che một mắt.”
Vậy là linh cảm của Lưu Tích đã đúng, quả thật Tân Huyết Hội đã từng tới đây và đã từng bị hạ như vô số phi thuyền khác.
“Lúc đấy ta cũng không ngờ chúng đông đến vậy, để lọt mất vài cái chạy về còn đâu đều lưu xác chốn này, rải rác quanh đây.”
Huyết Cổ Long lên tiếng tiếp, nó vẫn nhớ như in lúc đối đầu với nữ nhân đeo bịt mắt kia, một bên nhãn cầu tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt nhưng lại có thể thao túng cả không gian.
Tuy không mạnh, nhưng trăm phần là mang một tư chất cực lớn để trở thành cường giả trong tương lai.
Nó đã để lọt nữ nhân ấy trở về… như một tia hi vọng mong sao Huyết Giới có thêm một kẻ tài giỏi.
Đúng vậy, không tận diệt đoàn phi thuyền ấy chỉ vì một hạt giống tư chất.
“Ngươi ghét Dị Huyết không?” Lưu Tích ngẫm nghĩ một lúc, hỏi.
Nói như Huyết Cổ Long, các đoàn thám hiểm Dị Huyết tới đây đều bị nó tiêu diệt, chắc chắn có phần nào đó liên quan đến cảm xúc cá nhân.
“Không, ta biết ngươi với những kẻ Dị Huyết khác không ưa nhau nhưng ta không phải là ngươi.
Trong trận đại chiến ấy, ta đã từng run rẩy, đã từng cảm thấy sự non nớt của Huyết Tộc.
Ta nghĩ Dị Huyết là một tiến hóa, Thuần Huyết là một nhánh của tiến hóa, các ngươi nên hòa thuận vì một tương lai tốt hơn của Huyết Giới.” Huyết Cổ Long nói ra, chậm rãi và chậm rãi.
Lưu Tích không hề cảm thấy bực hay ngứa ngáy khi con rồng kia không bênh vực Thuần Huyết.
Hắn hiểu hắn là một thằng trẻ trâu đang bước vào đường đời khắc nghiệt còn Huyết Cổ Long là một tượng đài sánh ngang trời đất.
Suy nghĩ của một kẻ từng trải khác với suy nghĩ của một tên nhóc ranh, nhất là khi Huyết Cổ Long đã từng chứng kiến sự sụp đổ của chính Huyết Giới.
“Vậy vì sao ngươi nặng tay với những phi thuyền đó đến vậy?” Lưu Tích hỏi.
Nếu đã không phải do cảm xúc cá nhân chi phối, chắc chắn lý trí của con rồng kia đã quyết định xử lý những kẻ thám hiểm đời trước.
“Vì bọn chúng không xứng đáng làm tộc nhân Huyết Tộc.”
“…”
“Chúng ta là một chủng tộc chiến binh, trời không sợ, đất không sợ, gặp kẻ nào ngứa mắt thì thà lao vào đánh ngay còn hơn buông lời sỉ vả trang bức.
Những kẻ không làm được điều đó không xứng làm Huyết Tộc.
Bọn chúng ngồi trên phi thuyền, đưa ánh mắt rón rén nhìn tứ phía như một con cầy sợ hãi.
Còn ngươi thì khác, ta thấy được nỗi sợ trong ngươi lúc ngươi đặt chân xuống đáy và ta thấy ý chí trong ngươi đập nát nỗi sợ ấy.
Ngươi là kẻ khác biệt so với bọn chúng, hỡi kẻ phàm trần hèn mọn.
Đoàn phi thuyền ngươi hỏi ta cũng có một kẻ gần giống như vậy.
Nữ nhân ấy dám đứng ra trước mũi phi thuyền điều khiển Không Gian Chi Lực để che chắn đồng đội khỏi ta.
Ta đã tha chết cho chúng vì hành động ấy và cả vì thiên phú của nữ nhân kia.”
Huyết Cổ Long nói ra một tràng.
Đúng vậy, thân làm sinh vật đầu tiên được Huyết Thần tạo ra, ý thức dân tộc của nó cực kì cao.
Nó