Đô đốc của Thạch Tộc cảm giác như hắn sẽ không thể thắng trận này, rút lui thì chắc chắn không được, quan trọng là hắn phải kết thúc trận chiến này như thế nào.
Quân Thạch Tộc đang liên tục ngã xuống, số lượng giảm liên tục, thời gian để ra quyết định của đô đốc tiên phong Thạch Tộc không còn nhiều nữa.
Làm dân vùng sỏi đá, hắn ngay lập tức nghĩ đến một câu: “Ngọc đá cùng nát.”, thà rằng không thắng nhưng nhất định cũng sẽ không thua.
Hắn quay vào trong phi thuyền, chỉ hét lên một câu:
“Tối hậu!”
Hai chữ, một câu, một hiệu lệnh, đủ lớn để truyền đến tai bất cứ Thạch Tộc nào còn sống.
Ngay lập tức chúng bỏ đánh, tập trung chạy về một chỗ.
Thạch Tộc này đè lên Thạch Tộc kia, chồng chồng chất chất, cảm giác như bọn chúng đang hợp sức để tạo ra một tòa núi cũng không sai.
Mà đúng là thế thật, bọn chúng đắp lên những khối lớn như tòa núi, liên tục cao lên, to ra, sừng sững giữa trời giữa đất.
“Đô đốc, chuyện gì đây?” Lưu Tích hạ xuống bên cạnh Hương Anh Túc, hỏi.
“Ta đã từng nghe kể về các chủng tộc vật chất hóa.
Điểm chung của bọn chúng là có thể đánh tráo khái niệm giữa sinh vật và đồ vật, từ đó, tự biến mình thành một loại phụ thể lên thứ khác.
Đối với Thạch Tộc, khi nhiều kẻ đứng sát nhau và kết hợp, một Thạch Cự Nhân ra đời.
Sách kể, đây gọi là Tối Hậu Cự Nhân.” Hương Anh Túc đáp lại.
Hắn là đô đốc, là thống lĩnh trận này, trước khi xuất binh đã ít nhiều tìm hiểu về đối thủ.
Lưu Tích có chút choáng ngợp, tên cự nhân kia thậm chí đã lớn vượt các Cự Huyết nhiều lần, đã vậy còn có tới 3 tên khác nhau.
Một dẫm của chúng đã đủ để tiêu diệt không ít Huyết Tộc.
Mặt đất liên tục dao động vì những lần dẫm bước của chúng, Lưu Tích đứng cũng không còn vững nữa.
Khi hợp lại, những phần cứng nhất của những tên Thạch Tộc này đều được đẩy hết ra ngoài, khiến Tối Hậu Cự Nhân cứng hơn bình thường nhiều.
“Chí ít phải cấp B mới có cơ hội xử lý những tên này.” Hương Anh Túc nói ra.
Lớp phòng thủ khủng khiếp đến vậy, sợ rằng chỉ có người Kim Tộc hoặc Kim Cương Tộc mới có thể đối đầu.
Huyết Tộc có cửa, nhưng vấn đề là cửa không rộng mở.
“Xem ra ta phải đánh nghiêm túc hơn thôi, toàn quân chú ý, lợi thế của chúng ta đã mất, từ giờ phải dốc toàn lực, nhất định không được chủ quan!” Hương Anh Túc hét lên.
Sinh vật lớn cỡ này sẽ cần nhiều Hương Huyết mới có thể tạo ra ảo giác, tối đa chắc cũng chỉ được một tên.
Nếu vậy sẽ phải giao phó cho quân đội xử lý hai tên còn lại.
Nhưng như thế cũng đã là đủ, Hương Anh Túc sẽ bắt đầu kế hoạch như vậy.
“Mục tiêu tối quan trọng là đánh ngã bọn chúng.
Một khi cự nhân ngã xuống sẽ rất khó đứng lên, khả năng tấn công của chúng ta trong lúc đó cũng được tăng lên bội phần!” Hương Anh Túc nói ra.
Dứt lời, hắn lao lên, đám mây màu hồng tản thành một lớp sương mù bao lấy một tên Tối Hậu Cự Nhân.
Hai tay được bao bởi Hương Huyết, hắn co người, nhún bật lên và tung một quyền cực mạnh vào đầu tên Tối Hậu Cự Nhân.
Bang!
Tiếng nổ lớn như tiếng pháo vang lên, Cự Nhân hơi chao đảo còn Hương Anh Túc bị bắn văng ra do phản lực.
Đô Đốc tiếp đất, xương trong cơ thể hắn rung lên răng rắc vì áp lực.
Mất một nhịp ngừng lại để hồi phục những bộ phận bị dập nát trong cú đấm đấy, hắn lại tiếp tục lao lên.
Hương Anh Túc với Tối Hậu Cự Nhân đang trong một trận đấu tay đôi so sức, cả hai đều chịu ảnh hưởng, kẻ nào gục trước, kẻ đó thua.
Phía bên này, đối đầu với một vật có sức mạnh khủng bố đến như vậy, trên chiến trường chỉ còn có Lưu Thanh và Không Gian Chi Huyết là có khả năng đối đầu.
Tuy vậy, chật vật vẫn là chật vật, cảm giác gánh cả một tòa núi trên tay không phải điều nàng có thể dễ dàng chịu được.
“Ta sẽ khóa tên cự nhân lại, các ngươi tập trung tấn công!” Lưu Thanh hét lên.
Phạm vi khống chế của nàng rất hạn chế nên chỉ có thể giữ được chân của Tối Hậu Cự Nhân, tạm cản lại chuyển động của nó.
Ngay lập tức, quân Huyết Tộc ào lên như gió, leo lên người của tên cự nhân kia mà xả sát thương.
Nhưng muỗi đốt sắt thì đông bao nhiêu