Bên trong phi thuyền ấy gần như là một thế giới khác.
Nơi này tối đen như mực, ánh đèn le lói chỉ vài vị trí nhỏ để đủ nhìn đường.
Nhưng đáng nhẽ bom điện từ đã phải khiến nơi này mất điện hoàn toàn, việc đèn hoạt động lại chứng tỏ nó đã có lại nguồn năng lượng.
“Tích, tao cảm nhận được một khối năng lượng cực lớn nằm ở trung tâm của phi thuyền, nó bất thường lắm, khả năng chính là bom tự bạo.” Minh Đa nói ra lý do hắn lôi Lưu Tích vào đây.
“Bom tự bạo?” Lưu Tích ngáo ngơ hỏi lại.
“Yes, lúc tao lái phi thuyền ăn trộm bằng tâm trí, tao cũng đã cảm nhận được một bộ phận có cơ chế phát nổ khi được dồn năng lượng.
Mọi phi thuyền đều có một quả bom tự bạo, đó đã là một thành phần không thể thiếu gắn bên cạnh lõi năng lượng.” Minh Đa khẳng định chắc nịch.
Cũng phải cảm ơn Lưu Thanh, lần chạm trán ấy đã khiến hắn thức tỉnh thiên phú về máy móc.
Cảm nhận năng lượng, điều khiển máy móc, rất nhiều kĩ năng mạnh đến khó tin được khai phá từ sau sự cố tự tiêm thuốc giãn cơ của Minh Đa.
Có thể nói Minh Đa biết ơn Lưu Thanh.
“Hắn nói đúng đấy.” Đột nhiên, một âm thanh vang lên sau lưng Minh Đa và Lưu Tích.
Vẫn một mắt bị che, Lưu Thanh bước ra đỡ cho Minh Đa một lời.
Hai thằng ngáo này đứng hình mất một nhịp do bị bất ngờ, Lưu Thanh đáp lại hai người bọn hắn bằng một ánh nhìn khó chịu khiến bọn hắn đổi trạng thái ngay lập tức.
“Mọi phi thuyền đều có bom tự bạo, đó là dành cho kế hoạch cuối cùng.
Ta xác nhận thông tin ấy.” Lưu Thanh nói ra.
“Cảm ơn…” Minh Đa xúc động.
“Nín đi.” Lưu Thanh văng lại một câu.
“Ok.”
Minh Đa dựa vào cảm nhận của mình, nhanh chóng dẫn cả nhóm đến nơi mà hắn cho rằng là phòng điều khiển.
Chỉ cần nghĩ đến nơi có nhiều dây điện tập trung nhất, đó ắt là phòng điều khiển.
Hắn thậm chí còn có thể cảm thấy mạch năng lượng đang chảy trong tường, sàn và trần, điều này khiến hệ thống điện của phi thuyền đổ bộ quân Thạch Tộc càng lúc càng rõ ràng hơn trong đầu Minh Đa.
“Chuẩn bị tới nơi rồi đấy!” Minh Đa nói, rút sẵn ra mũi lao sắt, cầm lăm lăm trên tay như đang đón chờ.
Hai tay Lưu Tích ngay lập tức được bao phủ bởi hai lớp máu đỏ, hình thành hai hình long trảo lăm lăm, Lưu Thanh thì không phô trương đến vậy, chỉ thấy không gian xung quanh nàng có đôi chút biến động, tựa như Không Gian Chi Huyết vừa tràn vào không gian vậy.
“Ha!” Minh Đa hét lên khi nhảy vào phòng.
Trước mặt bọn hắn là một tên Thạch Tộc cả người bóng loáng dưới ánh đèn.
Đó là màu bạc, nhiều chỗ đã ngả sang vàng.
Theo hệ thống rank xếp hạng, à nhầm, theo hệ thống xác định màu và cấp, tên kia đã là một kẻ cấp B đang có xu hướng tiến hóa lên A.
Cấp B là màu bạc, cấp A là màu vàng kim.
Hắn cao khoảng ba mét, đứng bên một bàn điều khiển, khuôn mặt tỏ rõ một vẻ trầm trọng.
Đô đốc Thạch Tộc biết rằng dù cả đại phi thuyền này có tự bạo đi chăng nữa, hắn có thể vẫn sống sót nhờ vào lớp phòng thủ của bản thân.
Nhưng, toàn bộ quân Thạch Tộc và Huyết Tộc ngoài kia sẽ bị thổi bay không còn một mảnh xác…
Hắn đã chấp nhận sẽ phải hi sinh quân lính của mình, nhưng đau đớn thay, hắn lại là kẻ sống sót.
Hắn đã cùng anh em nâng chén thề sống chết có nhau nhưng lúc này lại chính tay giết đi những đồng đội của mình.
Đô Đốc quân tiên phong Thạch Tộc đang cắn rứt.
“Ngươi đã kích hoạt hệ thống tự bạo, muốn thổi bay cả khu vực này sao?” Minh Đa lên tiếng chất vấn.
Tên kia lúc này mới nhận ra có ba Huyết Tộc đang ở trong căn phòng này.
Đồng phục của Lưu Tích, Minh Đa và Lưu Thanh thể hiện bọn hắn chỉ là ba tên lính quèn, không hề phải là tướng hay gì.
Tên Thạch Tộc thở dài, hắn không nghĩ Huyết Tộc lại chỉ cử có ba mống yếu nhác này đến đối đầu với hắn.
“Đó là lựa chọn của ta, ngọc đá cùng nát.” Tên kia đáp lại Minh Đa.
Lưu Tích tỏ rõ sự phẫn nộ trên mặt.
Nếu không thể ngăn vụ nổ, không chỉ hắn, không chỉ Minh Đa và nữ nhân này mà toàn bộ doanh trại Huyết Tộc ngoài kia cũng sẽ bốc hơi không còn chút gì.
Huyết Tộc chỉ chết khi trái tim bị tiêu diệt hoặc mất máu.
Nổ chính là một dạng hủy diệt toàn bộ cơ thể, không tài nào hồi phục lại được.
“Lưu Tích, ta và ngươi sẽ lo tên đô đốc, Minh Đa tập trung vào việc đảo ngược hoặc hủy quy trình tự bạo của phi thuyền.
Đây là thời khắc sống còn của chúng ta.
Nếu thua, chúng ta sẽ chết và kéo theo vô số đồng bào.” Lưu Thanh ra lệnh.
Nàng đường đường là một giám đốc chi nhánh của Tân Huyết Hội, có thể nói khả năng giữ bình tĩnh và xác định tình hình tốt hơn người bình thường.
Lưu Thanh ý thức được việc vây công tên đô đốc này là việc thứ yếu, điều cần đặt lên đầu là hủy việc tự bạo.
“Được.” Minh Đa đáp lại, tạm thu mũi lao của mình về rồi tìm cơ hội xâm nhập vào hệ thống điều khiển của phi thuyền.
“Ta sẽ đẩy hắn văng đi, ngươi cố gắng khống chế hắn, trong lúc đấy Minh Đa sẽ tiếp cận bàn điều khiển.” Lưu Thanh nói một lần nữa.
Lưu Tích chỉ gật đầu.
Vụt!
Không Gian Chi Huyết xuyên qua chiều không gian thứ tư, tóm chặt lấy tên đô đốc Thạch Tộc rồi Lưu Tích lao đến, không chậm đến một khắc.
Hắn cố gắng đẩy kẻ nặng như tòa núi ấy ra xa, sức nặng của một khối đá lớn đè lên vai khiến Lưu Tích đau đớn.
Nhưng hắn phải ráng chịu bằng mọi giá.
Rụm!
m thanh báo hiệu khóa không gian của Lưu Thanh đã vỡ vụn, tên đô đốc thoát ra thành công rồi ngay lập tức tóm lấy Lưu Tích và ném hắn bay đập vào tường.
Cú ném mạnh, hiểm hóc và bất ngờ khiến Lưu Tích không kịp phản ứng và một hàng xương sườn của hắn đã vỡ nát.
Thống khổ dồn lên não, Lưu Tích phải cắn chặt răng để không kêu lên.
Thụp! Thụp!
Đó là tiếng va chạm giữa cú đấm của tên đô đốc Thạch Tộc với hai khối không gian mà Lưu Thanh thao túng.
Cú đấm ấy hoàn toàn không thể xuyên qua, tạm thời hắn đã bị chặn lại.
Lưu Thanh cố gắng nhấc hắn lên nhưng không thể, sức nặng, lực gồng và sự phản kháng mạnh của hắn khiến việc giữ hắn lại là gần như bất khả thi.
Tuy tốc độ không nhanh nhưng hình thể lớn cũng ảnh hưởng đến Lưu Thanh khi trói, nàng cần phải điều khiển Không Gian Chi Huyết ở một khu vực lớn hơn.
Rầm!
Lưu Thanh cuối cùng