Nhiệt độ của trái tim – nơi vận chuyển máu đi toàn bộ cơ thể đang giảm xuống, đồng nghĩa với việc huyết áp, nhiệt độ máu, thân nhiệt, tất cả đều đang giảm.
Có thể nói là khi đã giảm đến một mức độ nào đó, toàn bộ chức năng trong cơ thể sẽ bị ngừng lại.
Đó gọi là ngủ đông.
Còn nếu giảm sâu hơn nữa, đó là triệu chứng của mất nhiệt, có thể dẫn đến tử vong.
Sau khoảng năm phút liên tục ra đòn, lão già kia đã có biểu hiện như đang dừng phản kháng.
Không, đó là những dấu hiệu đầu tiên của đông máu, khi cơ thể bắt đầu hạn chế những hoạt động mạnh vì máu bắt đầu lưu thông chậm lại.
Nó ngược lại với kĩ năng Huyết Vận – tăng huyết áp để đẩy mạnh thể lực và sức mạnh vật lý, trong trường hợp này là giảm huyết áp để giảm sức mạnh của đối phương.
Mười phút!
Mười phút liên tục, đấm đến mức cả vùng tim của lão già kia rách vải, áo tung ra, máu cũng hiện rõ.
Đấm liên tục đến mức hồi phục cũng không theo kịp, đến mức ngay cả nắm tay của chính Lưu Tích cũng bật máu.
Nhưng lão già kia dừng lại rồi, hoàn toàn dừng lại rồi.
Sa Thái thả hắn xuống, cả cơ thể mỏi nhừ vì phải giữ lão suốt khoảng thời gian vừa rồi.
Nhưng tên gác tàu ấy không dám kêu than gì vì Lưu Tích bên cạnh hắn đã tung quyền liên tục suốt mười phút.
Có thể thấy rõ càng về sau, tốc độ và lực đấm của Lưu Tích càng giảm, hắn đã thấm mệt rồi.
Sa Thái tiếp tục cố gượng dậy, đi về phía toa 3.
Hắn nhìn một ngăn tủ đang khóa kín, rút ra chìa khóa từ trong túi mình.
Tiếng mở khóa vang lên, một vật như một cái còng lớn được lấy ra.
Ngay lập tức, Sa Thái trĩu người xuống, thứ này quá nặng.
Một vài hành khách xúm lại đỡ giúp Sa Thái, cùng nhau vác đến toa 5.
Ai cũng cảm thấy vật này nặng một cách bất ngờ, dù cho đã dùng Huyết Vận để tăng tốc độ điều chuyển máu và thể lực vẫn không tài nào nhấc nó dễ dàng được.
Nhân lúc tên sát nhân đã bị đánh ngất, Sa Thái đeo cái cùm lớn này qua cơ thể hắn, kẹp chặt hai tay vào thân.
Rồi hắn lại tiếp tục đeo cái còng chân lên, coi như đã khóa thứ ma quỷ ăn thịt người này lại thành một tử tù.
“Bộ khóa khống chế hành khách phá rối, ha ha, lần đầu tiên trong sự nghiệp mình được dùng cái này!” Sa Thái cười lên.
Hắn vui chứ, một tên sát nhân biến con tàu này thành một phương tiện bị nguyền rủa, suốt bao năm qua tác oai tác quái, giết người ngay dưới mắt.
Tự ẩn thân, nuôi Hắc Miêu làm dụng cụ hỗ trợ gây án, tạo ra biết bao tang thương trên chuyến tàu Thiết Điện Xa này.
Sa Thái có thể nói là đã hạnh phúc mà nhìn mặt tổ tông, ngày hôm nay có thể giải quyết gọn gàng vụ này.
Chắc chắn cụ cố hắn cũng vui ở nơi xa.
Lưu Tích mệt đến mức thở không ra hơi, chỉ biết lết người lên ghế mà ngồi im, hai tay đau mỏi như bị giã.
Hắn nghĩ trong một khoảng thời gian nữa, hai cánh tay này vẫn sẽ còn đau.
“Cái vòng này liệu có giữ được hắn không?” Lưu Tích hỏi, vẫn còn đôi chút lo lắng.
“Hợp kim đặc biệt này cực kì nặng, nhiều kẻ còn không thể đứng lên nổi khi mang cái này chứ đừng nói gì là chạy, hơn nữa, nó bền chắc cực kì, là loại đặc dụng khóa tù nhân.” Sa Thái nói ra.
Đó không phải nói điêu, lúc nãy vài ba người xúm vào bê cũng không bê lên nổi, phải có cả một đám đông mới đủ sức nhấc nó lên.
Lão già này khá gầy, cơ bắp thì teo tóp, mạnh cũng chỉ bởi Huyết Vận tốt hơn người thường chứ thể lực thuần túy có khi không bằng Lưu Tích.
Sau khi đã khóa lão già lại được, Sa Thái vẫn vô cùng cảnh giác, cùng các hành khách có sức chiến đấu kéo tên sát nhân này lên toa 2, phòng khi hắn tỉnh lại.
Tuy rằng không có ai trên toàn bộ chuyến tàu này đạt đến nổi cấp B nhưng nhiều cấp C khống chế một tên cấp A đã bị trói nặng cũng không phải không có khả năng.
Lưu Tích vẫn ngồi yên trên ghế, mệt đến mức chẳng thể đứng lên.
Minh Đa cũng bắt đầu hồi phục sau vết chém kia, lão già bất tỉnh, ảo ảnh cũng tự động biến mất.
Hương Huyết vốn dựa vào trí tưởng tượng của kẻ sử dụng áp lên hệ thần kinh của kẻ khác, nếu hắn bất tỉnh, mọi ảo ảnh đều sẽ biến mất.
“Mày còn sống không, Đa?” Lưu Tích thở