“Chuyện bắt đầu vào một ngày nọ, khi ta vẫn sống đời sống tươi đẹp.
Ngày hôm đó, ta mang trên lưng một chiếc ba lô thú cưng, bên trong là bảy con Hắc Miêu còn non.
Ta cũng như bao hành khách khác, tới khu vực ở gần Cấm Ma Lâm để mua đồ.
Ta vẫn nhớ chuyến đó, ta đi với mục đích là để mua một vài loại huyết thanh trích xuất từ quái thú trong Cấm Ma Lâm.
Thế rồi, ta ngồi ở toa 5, một toa vắng người, kẻ ngồi bên hàng ghế đối diện ta… chính là một con quái vật.
Những lời hắn nói đã thay đổi cuộc đời ta.
“Huyết Tộc chỉ trường sinh, không hề vĩnh sinh, hơn nữa, trường sinh cũng buộc ngươi phải hoạt động nhẹ nhàng, thậm chí là ngủ đông.
Kiếp lận đận này, sống đúng là mệt mỏi.
Ta không muốn như vậy, vì thế, ta truy tìm những thứ cao xa hơn.”
“Đó là gì?”
“Vĩnh sinh.”
“Bằng cách nào?”
Ngay lúc ấy, hắn kề sát vào mặt ta, cười nhe răng.
Dù là Huyết Tộc nhưng ta vẫn chưa hề thấy bất kì ai có răng nanh dài như hắn.
Thế rồi, trong nháy mắt, ta thấy hắn hút cạn máu của một hành khách phía trước.
“Khi ăn và uống Huyết Tộc, tuổi thọ sẽ bỏ qua ngươi, thời gian với ngươi sẽ là gió thoảng qua tai.
Vĩnh sinh, vĩnh viễn thanh xuân.”
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt đỏ Thuần Huyết của hắn mở tròn to, ta cảm giác như hắn đang nhìn ta bằng toàn bộ sự khinh bỉ hắn có.
Ta cảm nhận được cái vĩnh sinh hắn nói cao cả ra sao, khủng khiếp thế nào, khi vĩnh sinh, cuộc sống xung quanh sẽ dễ dàng đến mức độ nào, thời gian vô biên vô kể.
“Ta cũng muốn truy cầu một thứ khác, một thứ ở Cấm Ma Lâm.” Một lúc sau, hắn nói tiếp.
“Đó là gì?” Ta lại hỏi.
“Cũng là thứ để phục vụ việc vĩnh sinh của ta, không phải cái “Thiên Môn” được đồn đoán, thứ ta muốn thực tế hơn nhiều lần.”
Sau đó, kẻ mang Thuần Huyết ấy xuống khỏi chuyến tàu đó, chuyện ngày hôm đó chỉ có ta và hắn biết, cái xác kia bị hút kiệt đến mức lúc sau bóp vụn ra thành cám vụn.
Chuyện đó đã diễn ra hơn 200 năm về trước, và cũng vào ngày hôm đó, ta lựa chọn để vĩnh sinh, trên chính con tàu này.
Không, ta không hề ở trên tàu 100% thời gian, mỗi lần có bến, ta đều xuống, dùng Hương Huyết để che mắt những người xung quanh, biến ta thành kẻ vô hình.
Trong khoảng thời gian ở bến, ta thực hiện các sinh hoạt bình thường, sau đó, ta lại lên tàu.
Ta cũng không nhớ nổi bao nhiêu chuyến ta đi lậu nữa.
Lũ mèo được ta huấn luyện để ăn xác thịt những kẻ xấu số ấy.
Ta không phải Thuần Huyết, vì vậy ta không thể hút kiệt sạch máu như hắn, lũ mèo sẽ ăn phần còn lại.
Và đó là tóm tắt câu chuyện về ta, lời nguyền của Thiết Điện Xa.
Hoặc có thể gọi ta là kẻ mãi mãi 44 tuổi cũng được, suốt 200 năm qua, chưa một lão hóa nào từng ảnh hưởng đến ta.”
Tên sát nhân đã bị trói chặt vào ghế, nở một nụ cười.
Hắn đang ngồi trong một sở công an sau khi xuống tàu, đã có những người đủ năng lực để trấn áp hắn ở đây.
Hiện tại, buổi thẩm vấn đầu tiên đang diễn ra.
Lưu Tích và Minh Đa đã là phó đô đốc hạ được một bí ẩn tồn tại suốt hai thế kỉ, đây là một chiến tích không thể coi thường.
Bên cạnh bọn hắn là vài vị công an, cấp bậc không thấp, kĩ năng cũng khá, nhất là về võ thuật, solo tay đôi chắc chắn họ sẽ đập Lưu Tích ra bã.
“Vậy tại sao lần này ngươi lại chủ động kể cho ta?” Lưu Tích hỏi.
“Vì ngươi làm ta nghĩ đến hắn… tên Thuần Huyết ấy… Ta muốn hướng ngươi tới vĩnh sinh.” Lão già kia cười như một kẻ tâm thần, nói.
Lưu Tích ngay lập tức lao về phía trước, Huyết Trảo ôm lấy bàn tay hắn, vung lên chộp thẳng đầu lão già kia.
Hắn hơi siết chặt tay, gằn giọng nói:
“Có chết ta cũng không làm cái thể loại ăn thịt đồng bào như ngươi thứ hạ đẳng, rác rưởi, vô nhân tính, không bằng cả cầm thú! Cầm thú cũng không ăn thịt đồng loại, vậy mà ngươi dám làm như vậy!!”
“Thế ngươi có thể sống 200 năm không?” Lão già kia thản nhiên đáp lại.
Vụt!!!
Một quyền chứa đầy phẫn nộ của Lưu Tích được tung thẳng mặt tên sát nhân kia.
Hắn không thể tin nổi đến giờ phút này, khi đã bị bắt, khi đã bị đánh bại mà cái tư tưởng tìm kiếm vĩnh sinh bất chấp cả nhân tính của tên khốn này vẫn còn tồn tại.
“Kiềm chế lại, mọi thứ hắn nói đều có thể nhắm đến việc kích động nhóc.” Một vị công an nói.
“Vâng…” Lưu Tích lùi lại, cố nén lửa giận.
Đối mặt với những kẻ như thế này luôn khiến hắn nóng máu.
Sa Thái tiếp tục ngẫm nghĩ rồi đem điều mình thắc mắc ra tra khảo:
“Vì sao cả năm thế hệ lái tàu của gia đình ta đều không bị ngươi bắt giết?”
“Con tàu mang lời nguyền rủa này chắc chắn dọa sợ không