Lưu Tích có suy nghĩ về điều mà lão già kia nói.
Hắn sẽ gửi cho Lưu Tích khối Phệ Huyết Thạch đã dùng để hành hình chính hắn? Dường như lão muốn ám hắn, hoặc đơn thuần là “cho hắn một chiến tích”.
Hắn cũng không biết rõ, nhưng hắn chắc chắn một điều, hắn sẽ phải cảnh giác với viên Phệ Huyết Thạch kia.
Hắn có thể từ chối nhận viên đá đó nhưng hắn sẽ không làm như vậy.
Vì dù đó là một âm mưu, một lời thách thức, chính hắn cũng sẽ đón nhận, hắn sẽ không thua một kẻ sát nhân vô nhân tính hay sợ bóng sợ gió những điều huyền hoặc do lão già ấy thêu dệt nên.
Sa Thái mời mấy người bọn hắn về một nhà hàng, cũng khá nhỏ, khá đơn sơ thôi, gọi vài ba món.
Không rượu, không thịt, có thể nói là tiết kiệm.
Đây cũng là một quán điển hình dành cho những kẻ thiếu thốn về thời gian và tiền bạc, tha hương đi bạt xứ.
Người ta đến quán, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, gọi nhanh một món, ăn vội ăn vàng rồi lại lên đường.
Dựa vào cách giao tiếp thân mật giữa Sa Thái và chủ quán, Lưu Tích có thể đoán được đây là một quán quen với tên gác tàu này, cũng nhận ra hắn chẳng khá khẩm gì cho cam.
Một người soát vé trên chuyến tàu bị nguyền rủa chẳng nhẽ lương lậu lại bèo bọt thế? Nhưng đúng là không phải lương cao.
“Đây là 200 kim, không nhiều, nhưng là tấm lòng của tôi, mong anh nhận cho.” Sa Thái đột nhiên rút ra một túi vải nhỏ, đặt lên bàn, bên trong là một xấp tiền lẻ lẫn lộn, độn dày cả túi.
Bình thường, 200 kim có thể chỉ cần dùng một tờ tiền là có thể.
Hai trăm kim là một con số lớn với Lưu Tích.
Cứ tưởng tượng một bữa ăn không tồi ngoài nhà hàng mất khoảng 5 kim, cái bánh mì trên tàu ấy nếu tính tiền thì chưa mất tới 1 kim.
Có thể nói 200 kim là tiền ăn trong khoảng hơn một tháng của một người khá giả.
Đối với Ngọc Gia, khu vườn rộng lớn phía sau hàng rào một vụ mùa thu hoạch hoàn toàn có thể kiếm đến vài triệu kim, trả 200 kim một ngày cho kẻ gác cũng không phải là vung tay quá trán.
Mỗi tấc đất trồng thảo dược quý thậm chí đã có thể vươn đến đơn vị hàng triệu kim ngay lập tức.
Hơn nữa, vấn đề về bảo vệ cả những tòa nhà phía sau khu vườn ấy cũng được tính đến, vì vậy lương của Lưu Tích ở Ngọc Gia là rất hời.
Cũng một phần là do đã lâu không có ai nhận việc, mà nhận việc thì hầu như không trụ được tới ngày thứ hai nên cái giá mới đến mức 200 kim, có thể nói là khi đó Ngọc Gia hơi thét giá thật, để rồi lúc sau vỡ lở đến mức không muốn trả tiền mà trả bằng “Thiên Môn”.
Còn một người gác tàu như Sa Thái, 200 kim là tiền lương bao nhiêu ngày?
Một tháng?
Hai tháng?
Thậm chí là nhiều hơn, một khoảng thời gian dài năng nhặt chặt bị để tích cóp ra số tiền này.
Xét cho cùng thì một người lao động ngày nào cũng như ngày nào, bận tối mặt trên tàu thì nào có nguồn thu nhập gì khác ngoài lương? Vậy mà ngày hôm nay, tất cả đều giao cho Lưu Tích, hoàn toàn tự nguyện.
Lưu Tích nghĩ về con tàu ma kia, cái quán nghèo này, nghĩ về Sa Thái – một người lính gác tàu.
Hắn cảm giác nếu bây giờ nhận số tiền này, không khác gì đang ăn cướp của người ta, đạp trắng trợn vào những ngày tháng cố gắng trong thầm lặng của Sa Thái và đó là điều không nên.
“Tôi không nhận của anh đâu, Thái.” Hắn nói ra, đẩy túi tiền ngược về phía bên kia.
Sa Thái nhìn chỗ tiền mình đã góp nhặt bao lâu, lại nhìn Lưu Tích, nhìn hai cánh tay vẫn còn run sau cơn mưa loạn quyền xả lên cơ thể kẻ sát nhân kia.
Lưu Tích không phải một đại năng đi qua làm đỡ việc mà cũng đã chiến đấu trong sinh tử, đã từng đặt cả sinh mạng mình lên cán cân của trận chiến trên Thiết Điện Xa.
Sa Thái bật cười, bắt đầu kể, ánh mắt đăm chiêu nhìn cốc trà đá trên bàn:
“Ngày còn bé, tôi đã từng nhìn thấy ông nội ngồi bên bếp lửa, tay cầm một cái bánh mì khô, mắt đăm đăm nhìn vào màn đêm phía xa.
Mỗi lần tôi hỏi, ông đều nói hãy cẩn thận