Tên mang Cự Huyết kia cuối cùng cũng xuất hiện, hai vai hắn to, gồ lên như tòa núi lớn.
Cơ thể bị ép đến mức mất cân đối, đầu thì nhỏ còn thân thì to, nói trắng ra thì tên đó chẳng có chút nào là ưa nhìn.
Lưu Tích thì khác, đôi mắt đỏ như lửa của hắn lập lòe như ánh bễ lò rèn, tuy người nhỏ nhưng khí thế thì không.
Ầm ầm ầm!
m thanh tên Cự Huyết kia đập vào nền đất cứ to dần, to dần, khi ấy Lưu Tích mới nhận ra một việc: mỗi bước đối thủ đi, hắn đều to ra một chút.
Mới nãy, khi xuất hiện, Cự Gia mới chỉ cao hơn Lưu Tích một cái đầu nhưng lúc này đã chỉ ít cao gấp ba, chiều ngang thì không nói.
Quần áo hắn cũng nới rộng lên cùng với kích thước cơ thể nên cũng khó có thể nhận ra.
Ví dụ rách áo luôn, Lưu Tích chắc chắn sẽ nhận ra.
“Kiến cỏ, bắt đầu nào.” Ngắn gọn, Cự Gia nói ra, nhảy một bước lên sàn.
Khối lượng của hắn khiến nơi này như vừa trải qua một trận địa chấn không nhỏ, bụi bốc mù mịt chặn mọi khả năng quan sát của Lưu Tích.
Và cũng trong khoảng thời gian bị ném bom khói ấy, Lưu Tích cảm thấy cơ thể mình mất kiểm soát…
“Ngươi có cảm thấy gì không?” Tiếng tên khổng lồ cười khục khục.
“Cái gì trong thứ bụi này?”
“Chân trần ta trét đầy thuốc ngủ.” Cự Gia đáp lại.
Lưu Tích nhíu lông mày nhìn tên Cự Gia dơ bẩn này.
Cú nhảy của hắn đã khiến bụi trên chân lẫn vào không khí, khiến cả trường đấu này hóa thành một buồng ấp đầy thuốc ngủ.
Lưu Tích dĩ nhiên không thể chống cự, cơn buồn ngủ ập đến với hắn và cả cơ thể bắt đầu loạng choạng.
Ầm!
Ngay vào một khắc mất tập trung do buồn ngủ, hai nắm đấm to vật của Cự Gia giáng xuống đấu Lưu Tích.
Hắn kịp thời nhảy tránh đi nhưng cũng không thể triệt để, một chân Lưu Tích đã dập nát sau cú đập đấy.
“Khà!” Cự Gia nhìn Lưu Tích què quặt lết đi, nhếch miệng cười một điệu đắc chí.
Nhưng cự nhân như hắn hiện tại vốn chậm chạp, dù cho Lưu Tích vừa chống gậy vừa đi cà nhắc cà nhắc thì hắn vẫn chưa thể đuổi kịp ngay.
Chỉ vài phút sau, chân đã lành lại, Lưu Tích ngay lập tức phản công.
Một cú nhún chân, lớp da hắn đỏ lựng lên vì Huyết Vận…
Lưu Tích bay thẳng lên trên, cao quá đầu Cự Gia thì mới bắt đầu có dấu hiệu chậm lại.
Kim Bổng trong tay hắn ngày một lớn, càng lúc càng to, sức nặng đè lên tay khiến cơ gân nổi lên khắp cơ thể hắn.
“Một gậy, định càn khôn.” Thở nhẹ qua miệng năm chữ, Lưu Tích xoay lưng, cả Kim Bổng lớn gấp chục gấp trăm lần bình thường giáng xuống đầu Cự Gia.
Tên cự nhân kia cũng giơ tay lên chống đỡ, hai bên song song đối chọi, sẵn sàng cho thời điểm va chạm!
Gió cũng phải đổi chiều, nắng đôi chỗ tắt đi vì đã bị Kim Bổng che mất.
Cây gậy sắt càng lúc càng gần với Cự Gia.
Tiếng gào lớn từ họng của Lưu Tích vang lên lẫn và những rung chấn của chuyển động Cự Gia.
“Graaaaaaaaaaa!”
Đùng!!!
Cả cơ thể Cự Gia lún xuống một nhịp, sắc mặt của hắn cũng đột nhiên chuyển sang dạng khó coi hết sức.
Hắn không quen chịu sức nặng lớn nhường này.
Hắn cảm thấy như đang gánh cả một tòa núi trên vai.
Kim Bổng lún sâu vào lớp mỡ cơ dày của tên khổng lồ, hai bên vẫn chưa phân thắng bại.
Xoạt!
Cự Gia bắt đầu trượt chân.
Hắn không biết là Kim Bổng có thể tự điều khiển nên sẽ ra đòn nặng hơn.
Đòn đó là hợp sức của cả Lưu Tích và Kim Bổng.
Không bao lâu sau, một đường lõm dài trên mặt sàn đã được vẽ ra từ vết chân trượt đi của Cự Gia.
“Cái khí thế quái quỷ gì thế này…” Một người ngồi xem thốt lên.
Không thể không kể đến việc Cự Gia cũng là một thiên kiêu của Khoa Cự Huyết, bản thân hắn đã so ra vượt trội người cùng trang lứa.
Hắn là tên khổng lồ lớn nhất của khóa này.
Lưu Tích hiện tại đang đánh ngang ngửa với một kẻ như vậy, cảnh tượng rõ ràng không thể là bình thường mà thực sự choáng ngợp và chấn động đối với