Lưu Tích đã gần hồi phục hết, hắn lại lao đến một lần nữa, nhắm thẳng mặt tên kia mà tung trảo.
Dĩ nhiên đối thủ không phải là bao cát bất động, hắn nghiêng người tránh đường cào rõ mồn một của Lưu Tích, miệng vẫn vương một nụ cười tàn bạo.
Lưu Tích mất đà, chậm chạp vì cơ thể đã quá tải đối đầu với một tên sung mãn còn được trang bị giáp trụ đến tận răng.
Đây là một kèo quá lệch, tên kia rất nhanh áp đảo hoàn toàn Lưu Tích và những đường đốt sâu thật sâu càng lúc càng nhiều trên cơ thể Thuần Huyết họ Lưu.
Nhà nghiên cứu kia đã có thể dứt điểm Lưu Tích trong một đòn chém.
Nhưng không, hắn vờn như mèo vờn chuột, cứ qua lại, cứ tiến lùi, tựa như thứ hắn làm là muốn tra tấn Lưu Tích chứ không phải giết chết ngay lập tức.
Lưu Tích thì cũng biết là như vậy, nhưng khốn nỗi hắn chẳng thể tránh khỏi việc này.
Rùng!!!!
Một cú đạp mạnh, Lưu Tích nằm sàn, áo choàng đen rách nhiều chỗ vẫn bám trên cơ thể hắn.
Đáng nhẽ như những lúc khác, Vũ Ngân Nhu có thể đã ở đây, có thể đã cùng hắn đồng hành và không khiến hắn cảm thấy cô đơn như lúc này.
Mỗi khi bắt gặp ánh nhìn khinh bỉ của tên Hỏa Huyết kia, Lưu Tích lại có cảm giác như hắn là kẻ duy nhất trên đời này, đang bị ép đứng ở vách đá và bị toàn bộ thế giới kia đẩy xuống vực sâu.
Mọi khi, hắn luôn có cây gậy sắt bên cạnh, lúc này, hắn đang cực kì cô độc, cô độc đến mức khó chịu, đến mức muốn phát điên.
Hắn muốn sử dụng Hấp Huyết Quỷ.
Nhưng rồi, hắn lại không muốn dùng đến.
“Ha ha, với bố trí của ta dọc phòng thí nghiệm này, ngươi đã có thể chết hàng trăm lần.
Mò đến nơi kẻ địch ở, thậm chí là vào nhà kẻ địch, rốt cuộc ngươi ngu dốt đến mức nào vậy chứ? À mà… ngu dốt vốn là một phần không thể thiếu của Thuần Huyết hạ đẳng như ngươi mà nhỉ?”
Nhìn thấy hơi sức Lưu Tích bắt đầu cạn kiệt, tên Hỏa Huyết kia gáy lên một tràng như con gà chọi thắng trận.
Hắn bước chậm lại, đặt một chân lên người Lưu Tích như thể thợ săn dẫm con thú dữ, thể hiện sự đắc chí của bản thân.
Lưu Tích thở dốc, hắn cảm thấy trận chiến này ngay từ đầu đã có gì đó không đúng.
Cả bộ não đang chìm trong cảm giác đau đớn từ toàn cơ thể, hắn cố rút ra một điều gì đó.
“Ngươi đã cố ý bào mòn sức lực của ta, đúng chứ?” Lưu Tích nói ra một câu.
Một khoảng im lặng ập đến, tên Hỏa Huyết kia rung rung người, miệng cố nhịn một điệu cười sảng như điên.
Hắn cuối cùng không chịu được mà cười thành tiếng, liên tục ngoác miệng ra, trông chẳng khác gì những tên tâm thần trốn trại.
“Đúng vậy, đúng vậy, những con vật lúc sắp chết thường sáng suốt!!! Ta đã cố để ngươi tàn tạ, vì biết tại sao không? Ta không thể thắng ngươi, đéo thể nào một tên mọt sách cả đời chỉ biết học và học có thể thắng một phó đô đốc đã từng đối đầu quân Thạch Tộc cả!!!
Nhưng ta có thể, và ta đã làm được, đồ ngu! Trong cái phòng thí nghiệm này, bất cứ chỗ nào cũng có thể lòi ra một cây súng chống tăng và xuyên thủng cơ thể ngươi trong nháy mắt.
Nhưng không, ta thả yêu thú yếu nhác ra để khiến ngươi đau đớn, ta sai số hiệu 01 đi để khiến ngươi mỏi mệt.
Ta không ra lệnh cho hai bọn chúng giết ngươi đâu… Nhiệm vụ của bọn chúng, đơn thuần là khiến một phó đô đốc trở thành một lão già lẩm cẩm lúc cuối đời.
Mạnh thì khi sung mãn thôi, đến lúc mệt mỏi rồi, ngươi chả là cái thá gì cả!!!
Và giờ đây, ta sẽ chứng minh Dị Huyết mạnh hơn Thuần Huyết…”
Một cú đạp nữa được tung ra khi hắn nói hết cả tràng phát biểu vừa rồi.
Lưu Tích nằm im như đã hết sức chống đỡ.
Hắn không thể nhịn được nỗi nhục này, hắn không thể chịu nổi cái suy nghĩ rằng mình đã bị vào tròng tự bao giờ.
“Thưa ngài, chuyện đã đúng theo thỏa thuận rồi, phần thưởng của ta… ra sao?” Đột nhiên, một âm thanh vang lên bên tai Lưu Tích.
Hắn rùng mình, hắn nhận ra đó là giọng của một tên từng đứng bên rìa của vực thẳm tuyệt vọng, là giọng của Viêm Vọng.
Lưu Tích cố gượng dậy để nghe cho trọn từng chữ một sản phẩm thất bại ấy nói ra.
Lưu Tích không muốn chuyện đi theo hướng mà hắn nghĩ.
“Phần thưởng của cái gì?” Tên Hỏa Huyết kia hỏi ngược lại Viêm Vọng.
“Thưa ngài, phần thưởng của việc dẫn Lưu Tích đến đây, ngài đã hứa sẽ sử dụng phương pháp nghiên cứu mới để trả lại cho ta sức mạnh.
Ta muốn được sử dụng thứ sức mạnh của cả Băng và Hỏa Huyết.” Viêm Vọng đáp lại.
Lưu Tích nghiến chặt răng.
Điều hắn nghi ngờ đã xảy ra.
Vì sao Viêm Vọng không chỉ đường?? Vì hắn muốn cả đội đi vào vùng có Tiên Ma, muốn để Lưu Tích hao sức khi đối đầu với Tiên Ma.
Lần đó, vô tình hắn vỡ lở nên đụng mặt Tiên Ma ngàn năm và Bạch Tiên Vân.
Hắn