“Ngươi… làm gì cơ?” Tên Hỏa Huyết kia thốt lên, bất ngờ đến cực điểm.
Lưu Tích không đáp, chỉ tiếp tục điều khiển những mũi tên ấy để di chuyển liên tục trong không trung.
Hắn đưa những mũi tên kia cố để tiếp cận hai kẻ vô nhân tính đằng xa kia, trong lúc ấy, đầu cứ nghĩ về một điều.
Hắn cần cho thứ này một cái danh, một cái tên gọi để những kẻ tạo ra nó nhớ mãi, đến mức dù xuống âm ti rồi vẫn không thể nào quên.
“Ta sử dụng huyết mạch của hắn… một huyết mạch bị các ngươi coi thường, khinh rẻ, một huyết mạch khiến hắn cảm thấy ghen tị với Thuần Huyết.
Nhân danh Viêm Vọng, ta sẽ đặt tên thứ này là Nhiệt Huyết, đặt theo khả năng thay đổi nhiệt độ đã cứu ta một mạng.”
Hắn nói khỏi mồm, vậy là đã chốt.
Những mũi tên máu này sẽ mang danh Nhiệt Tiễn, cây gậy phát sáng biến ra từ huyết mạch được hắn cầm sẽ mang tên Nhiệt Bổng.
Sức mạnh của Viêm Vọng, từ nay sẽ được gọi bằng Nhiệt Huyết.
Đó là một tính từ, tất nhiên là vậy, cũng là phẩm chất mà Viêm Vọng thiếu, Lưu Tích mong rằng điều này sẽ bù đắp phần nào.
Vụt!!!
Những mũi Nhiệt Tiễn lao đi trong không gian, dựa vào khả năng điều khiển huyết mạch vô cùng thành thạo của Lưu Tích để tấn công tên Hỏa Huyết kia.
Nhưng rồi đột nhiên, có hai khối băng lớn xuất hiện, vừa vặn che chắn tên kia khỏi đường tấn công của Nhiệt Tiễn.
Đó là nữ nhân Băng Huyết kia, theo một lẽ tất nhiên, ả sẽ bảo vệ tên này.
Lưu Tích không hề bối rối một chút nào, tiếp tục dồn những mũi Nhiệt Tiễn lên chính hai tấm khiên băng kia.
Từ từ, từng chút một, sắc mặt của ả biến đổi khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Nhiệt Tiễn đang nung chảy tấm khiên, chậm rãi xuyên qua lớp băng tưởng chừng như cứng chắc ấy.
Lưu Tích cũng chỉ chờ có vậy, ngay lập tức dồn thêm lực, trực tiếp lao tới và đánh bay cả đôi.
Hắn cố tình để bọn chúng bất ngờ rồi mới tung đòn, như thế thì rất khó để bọn chúng có cơ may phản kích.
Hai kẻ vô nhân tính kia bị Lưu Tích đánh văng ra như kiến gián, lồm cồm bò dậy, sắc mặt tỏ rõ sự đau đớn.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Mau lên, cứu ta!!!!” Tên Hỏa Huyết hét lên với Viêm Nhất.
Lưu Tích dừng lại, không ra đòn nữa, hắn nghĩ đây chính là khoảnh khắc ấy.
Viêm Nhất và hắn đã có giao ước từ trước về một khoảng thời gian câu giờ, tất cả phục vụ cho một câu hỏi.
Viêm Nhất nhìn thấy Lưu Tích dừng lại giữa không trung, cũng hiểu ra rằng hắn không thất hứa.
“H-Hai người có coi ta là con không?” Một câu hỏi ấp úng, chậm rãi và nhỏ bé được cất lên.
Trên mặt Viêm Nhất, đó dĩ nhiên là mong chờ, một niềm mong chờ cực lớn.
Còn đối với tên khốn nạn Hỏa Huyết kia, dường như đó là một sự hoài nghi kèm theo kinh tởm, ánh mắt hắn nhìn Viêm Nhất như thể nhìn một con gián đang cố nói ngôn ngữ loài người và đang ngỏ lời làm quen hắn.
Nói chung, hắn kinh tởm chính tình cảm mà Viêm Nhất giành cho hắn, trong mắt hắn, Viêm Nhất không phải một sinh linh mà là một công trình nghiên cứu.
Tưởng tượng xem, người tạo ra một cái xe tăng có yêu quý cái xe tăng đó như con không?
Thường là có, nhưng vẫn có những kẻ chỉ coi đó là vũ khí không hơn không kém.
Và tên Hỏa Huyết này thuộc loại thứ hai.
“Kích hoạt chế độ cưỡng chế, yêu cầu: tiêu diệt đối tượng đột nhập, phạm vi: sản phẩm thí nghiệm 01 và sản phẩm thí nghiêm 02!!!” Hắn gào lên, thẳng vào mặt Viêm Nhất.
Viêm Nhất lặng người, thằng nhóc này bắt đầu bị thiết bị ghi đè được đặt trong hệ thần kinh chiếm lấy quyền điều khiển cơ thể.
Nói cách khác, hồn nó, tâm trí nó bắt đầu không phải thứ điều khiển cơ thể và huyết mạch này, thứ duy nhất hiện hữu chính là bộ ghi đè.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nó bắt đầu khóc, tứ chi bắt đầu chuyển động, cả cơ thể tản mát ra hai luồng huyết mạch Hỏa và Băng.
Trong đôi mắt vô hồn đang nhìn thẳng vào Lưu Tích ấy, cảm giác như Viêm Nhất cầu xin để được chết, để được giải thoát khỏi cảm giác bị bỏ rơi bởi chính đấng sinh thành của mình.
Phía bên kia, từ một góc nào đó cũng xuất hiện một kẻ khác có bộ đồ tương tự với Viêm Nhất.
Đứa trẻ ấy cũng mở to mắt – thể hiện nó đang bị ghi đè hệ thần kinh, số hiệu 02 in rõ trong nhãn cầu bên phải.
Khả