“Dậy mau Lưu Tích! Thằng điên này!” Lục Nhiên hét lên.
Nhưng khán đài thì xa, giấc ngủ thì tới không kiểm soát.
Lục Nhiên biết hành động lão đang làm là vô nghĩa.
Lưu Tích đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Nhưng… những mũi huyết tiễn trong không khí vẫn không hề biến mất, ngược lại, nó đã tăng lên con số mười lăm.
“Cái vẹo…” Lục Nhiên xoa mái tóc bạc phơ của mình.
dần hiểu ra vì sao lại như thế.
Trong những đêm giữa rừng, giấc ngủ của Lưu Tích bị rình mò bởi đủ lại thú dữ, Kim Bổng cũng không thể chống đỡ hoàn toàn.
Chính vì vậy, cơ thể hắn đã tự sinh ra một loại cảm giác để điều khiển những mũi huyết tiễn chống đỡ các mối nguy hiểm đến từ bên ngoài ngay cả trong giấc ngủ, đã vậy còn mạnh mẽ hơn bình thường.
Mười lăm mũi huyết tiễn đối đầu mười lăm mũi băng tiễn.
Thuần Huyết đối đầu Băng Huyết.
“Phá!”
“Phá!”
“Phá!”
Mỗi lần hiệu lệnh tấn công của Ngọc Hương được cất lên, mười lăm mũi băng tiễn lao vút đi trong không khí tới thẳng chỗ Lưu Tích.
Đồng thời với đó, những mũi Huyết Tiễn và cả Kim Bổng đều ra sức phòng thủ, chặn lại mọi đòn tấn công dù là nhỏ nhất.
Cứ như vậy thế trận giằng co.
Huyết tiễn của Lưu Tích khi ngủ chỉ có thể phòng thủ, hắn không thức để điều khiển cho chúng tấn công, ngược lại, băng tiễn làm từ Băng Huyết của Ngọc Hương lại thuần túy tấn công nhưng mãi mãi không thể chạm đến Lưu Tích dù chỉ là một chút.
Nàng cần phải chấm dứt trận đấu này sớm, Lưu Tích có thể lực tốt hơn nàng rất nhiều, càng lâu càng là bất lợi vì bản thân Ngọc Hương sẽ dần thấm mệt.
Tất cả những mũi băng tiễn trong không gian đột nhiên tan ra thành máu đỏ, quay về tay của Ngọc Hương.
Máu cứ dồn dần, hình một thanh đại kiếm to lớn bắt đầu hiện ra.
“Kích hoạt huyết mạch!” Nàng nói, ngay lập tức cả thanh huyết kiếm đóng băng, chuyển thành một thanh đại băng kiếm nặng nề đầy uy lực.
Được băng hóa nên thanh đại kiếm kia có thể dễ dàng đạt đến mức độ sắc nhọn và cứng cáp đến khó tin.
Nó dễ dàng đập xuyên qua những mũi Huyết Tiễn đang cố phòng thủ trước Lưu Tích.
Keng!
Nhưng, đột nhiên, Kim Bổng chắn trước đường kiếm chém.
Ngọc Hương nghiến chặt răng, dồn thêm lực vào tứ chi để ghì Kim Bổng xuống, nàng không tin mình không chế ngự được thứ vũ khí kì lạ này.
Từng chút một, Kim Bổng bị đẩy lùi, càng lúc Lưu Tích đang ngủ gật càng gần với lưỡi kiếm kia.
Keng!
Kim Bổng văng đi, lưỡi kiếm băng huyết cắm phập vào cơ thể Lưu Tích, sâu đến tận vai.
“Đau!!!!!” Trong cơn đau khủng khiếp vì bị chém sâu vào thịt, Lưu Tích bừng tỉnh, gào lên một tiếng.
Hắn đưa tay sang tóm chặt lấy lưỡi kiếm bằng băng kia, nghiến răng, gồng cơ và dồn Huyết Vận lên khu vực bàn tay.
Rắc!
Rụp!
Lưỡi kiếm nháy mắt bị bóp nát, vụn băng rơi lả tả khắp đấu đài.
Ngọc Hương chưa hết hoảng hồn, chỉ biết lùi về sau vài bước.
Vết thương trên vai Lưu Tích từ từ lành lại, mặt hắn lộ rõ một biểu cảm đau đớn đến khó tả.
Nhưng ít nhất, lúc này, hắn đã hết buồn ngủ.
Kim Bổng lướt nhanh đến bên Lưu Tích.
Hắn một tay vẫn chưa lành, chỉ có một tay duy nhất siết chặt cây gậy sắt mà lao đến Ngọc Hương.
Nữ tử Băng Huyết kia hốt hoảng, vô thức chỉ biết Huyết Vận tới chân, gia tăng thể lực mà chạy đi.
Nàng đang sợ hãi cái khí thế ấy của hắn.
Cái khí thế của lũ chó điên.
Một tay còn lủng lẳng mà đã ngay lập tức cầm gậy đi trả thù, loại người này quá sức đáng sợ!
Nhưng so thể lực, so tốc độ, rốt cuộc Ngọc Hương vẫn không tài nào đọ lại Lưu Tích, chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để hắn bắt kịp.
Hai người song song chạy, nhìn nhau một lúc.
“Ngươi có thể nhẹ tay chút không?” Ngọc Hương biết số mình đã tận, đành vứt liêm sỉ mà xin hắn.
“Không.” Lưu Tích đáp ngay không do dự.
Kim Bổng vung lên, thẳng bụng Ngọc Hương mà nhằm tới.
Nàng như một con thiêu thân bóng trắng văng ra ngoài nhưng kì lạ là vẫn bình yên vô sự, vấn đề cùng lắm cũng chỉ là đôi ba vết xước.
“Hắn kì thực có nương tay…” Ngọc Hương nghĩ thầm.
Quả đúng là như vậy, khi Kim Bổng gần chạm tới bụng đối thủ, hắn đã giảm tốc để khiến đòn đánh đấy chỉ như một cú đẩy nhẹ nhàng.
Hơn nữa, đây là đánh đến bụng, không phải đến ngực, không phải là vùi hoa dập trái.
Ngọc Hương hiểu rằng nếu muốn, Lưu Tích dĩ nhiên có thể đánh cho nàng lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát như Minh Đa.
“Lưu Tích, ta nói điều này được không?” Ngọc Hương mở lời.
“Cứ việc.” Lưu Tích thờ ơ đáp.
“Hãy cẩn thận với Tân Huyết Hội, ngươi hiện đã là mục tiêu của bọn chúng.” Ngọc Hương nói, nàng muốn trả ơn hắn vì đã nương tay.
Lưu Tích chỉ gật đầu, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao hắn là mục tiêu hay Tân Huyết Hội là gì.
Hắn mù tịt.
Nhưng Kim Bổng thì khác, sau vụ chạm trán với hắc y nhân, cây gậy sắt ý thức được đó chính là Tân Huyết Hội phái đến để giết Lưu Tích.
Nhưng vì