"Ngài cũng không đi săn đúng không?"
Dù sao cậu cũng đã có một đoạn thời gian ở bên cạnh hắn, cậu chỉ nhìn vào biểu hiện trên khuôn mặt của hắn là biết được rất nhiều thứ.
Tựa như đôi mắt màu gỗ kia, khi được nếm máu tươi nó sẽ có màu gỗ đỏ đẹp dễ vô cùng.
Cậu cũng rất thích hắn dùng đôi mắt như vậy nhìn cậu.
Những lúc như vậy cậu có cảm giác chân thực rằng mình được coi trọng, cũng thật sự đang ở bên cạnh hắn.
Landulf không nghĩ cậu lại nhạy bén như vậy.
Thật ra chính bản thân Landulf còn chẳng biết một số biểu hiện đặc trưng của mình.
Hắn càng không biết người trước mặt hắn lại hiểu hắn nhiều bao nhiêu.
Gần như nữa cuộc đời Kỷ Dụ đều dùng để quan sát hắn, có khi cậu còn hiểu hắn hơn chính bản thân Landulf nữa.
Nhưng hắn không có biểu hiện chột dạ gì bình thản nói: "Sau cuộc thanh tẩy vào thế kỷ mười bảy tôi đã không đi săn nữa."
Đó chính là nói hắn không uống máu người nữa.
"Không săn người thì ngài vẫn phải dùng máu động vật chứ!"
Kỷ Dụ không hiểu, một huyết tộc không có máu tươi thì làm sao mà sống đây?
"Hiện tại đã có máu được hiến tặng của bệnh viện..."
Thú vật bây giờ rất được bảo tồn, không phải muốn săn là săn.
Hắn chỉ là không muốn tạo ra rắc rối thôi, miễn đều là máu, máu nào cũng không ảnh hưởng.
Huyết tộc Alpha thân vương Napoli biểu hiện hắn thật dễ nuôi, không hề kém chọn.
Ai biết con thỏ nhỏ kia lại dùng một biểu tình đau lòng nhìn hắn, cứ như hắn là một đứa trẻ bị ngược đãi vậy.
Landulf không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nhưng chưa đợi hắn nói gì con thỏ nhỏ đã đưa một chân ra trước mặt hắn, giống như hiến tế mà đưa lên môi hắn vừa nói: "Vậy ngài uống của em đi.
Giống như trước đây vậy đó."
"Đừng làm bậy."
Landulf gần như ngay trong giây tiếp theo đã hạ giọng xuống răn dạy cậu.
Không phải hắn không muốn, chỉ là lâu dài sẽ thành thói quen.
Hơn nữa hút máu sẽ lại dấu, rất dễ khiến người hoài nghi.
Hiện tại xã hội đã không còn tồn tại khái niệm huyết tộc, thế nhưng trí tưởng tượng của con người là không có giới hạn.
Dù chỉ là phỏng đoán thôi thì hắn vẫn không muốn tạo ra sự đặc biệt nào khiến người ta chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Vậy mà ai ngờ con thỏ nhỏ kia lại dám đem ngón tay cho cắn đến rỉ máu rồi đưa đến bên môi hắn ngây ngô nói: "Ngài không dùng chính là lãng phí."
"..."
Con thỏ nhỏ vậy mà dám dùng cách này ép buộc hắn...
Kỷ Dụ cho dù trong lòng tồn suy nghĩ gì thì khi bị ánh mắt sâu thẫm của người đàn ông nhìn đến cậu vẫn âm thầm hoảng sợ nhưng lại rất cố chấp không chịu lùi bước.
Rốt cuộc thì ngón tay cậu vẫn bị hắn dùng một biểu tình lạnh lùng ngậm vào miệng.
"Ư..."
Chỗ vết thương do cậu cắn nát lại bị răng nanh lướt qua khiến cậu không nhịn được rùng mình.
Nhưng cảm nhận được máu từ vết thương chảy ra nhiều hơn nhanh chóng