Matteo giữ lại cái người vừa nghe ông nói đã muốn chạy đi dù bản thân còn chưa biết hầm ngầm ở đây vừa nhanh chóng nói khi thấy cậu nhìn mình: "Nếu ngài ấy không muốn, cậu là tìm không thấy."
Ai biết ông vừa nói vậy anh chàng Omega trước mặt đã sững người tại chỗ, sau đó nước mắt tạch tạch như vỡ đê rớt xuống không ngừng.
"Ấy đừng khóc..."
Matteo bị cậu làm cho luống cuống tay chân.
Một quý ông thân sĩ như ông đương nhiên sợ nhất là nước mắt của những sinh vật nhỏ yếu này rồi.
Nhưng xem ra ông dỗ không có hiệu quả, Kỷ Dụ càng khóc dữ hơn.
Rốt cuộc ông chỉ đành nhỏ nhẹ dò hỏi nguyên nhân: "Cậu nói cho tôi biết, sao đang yên đang lành lại như vậy được không.
Có lẽ tôi sẽ biết lý do."
"Ô...!N..."
Kỷ Dụ nghẹn một hồi mới miễn cưỡng đè xuống tiếng nấc đáng thương vừa giương đôi mắt đẫm lệ nhìn ông, tiếng có tiếng không kể lại tình huống lúc nãy.
Matteo nghe xong không biết nên dùng biểu tình gì để nhìn Kỷ Dụ nữa.
Tuy rằng ông chỉ biết sơ sơ một chút chuyện, nhưng việc Kỷ Dụ biết thân vương nhà ông là huyết tộc ông hiểu rõ.
Chỉ là ông không ngờ cái tiểu Omega này lại...!Ít nhất ông đã có chút hiểu hiểu tại sao thân vương đại nhân lại phản ứng như vậy.
Có lẽ hắn không phải là đang giận Kỷ Dụ.
"Lần sau cậu đừng làm vậy nữa."
Matteo dùng chất giọng dịu dàng nhất để nhắc nhở cái Omega hành xử không giống con người cậu chút nào này.
Kỷ Dụ bị ông nhắc nhở thì vừa khó hiểu vừa tội nghiệp nhìn ông, nước mắt lưng tròng không tiếng động hỏi: Tại sao vậy?
Cậu chỉ là muốn hắn uống máu của mình thôi mà.
Chẳng lẽ hắn không thích máu cậu...!Hay không thích cậu...
Matteo không biết Kỷ Dụ đang bổ não cái gì.
Ông lập tức nói rõ hơn chút bởi vì nhìn thấy vành mắt Kỷ Dụ lại tích đầy nước nữa rồi.
"Ngài ấy là một thân vương mà.
Cậu như vậy là đang cưỡng ép ngài ấy."
Matteo nhìn người trước mặt nước mắt vẫn lăn dài mà bất lực: "Ngài ấy không dùng máu tươi cũng đã là thói quen mấy trăm năm rồi.
Tôi nghĩ lý do cậu đã biết đi.
Nếu cậu muốn cho ngài ấy dùng thì nên bằng cách khác để dụ dỗ ngài ấy."
"Hầy! Kỷ thiếu gia, cậu có nghĩ ngài ấy tự giận mình không?"
"..."
Kỷ Dụ bị hỏi đến tiếng khóc đều nghẹn lại trong yếu hầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng tràn ngập khó tin lại đáng thương vô cùng.
Có lẽ chính cậu cũng không nghĩ nguyên nhân sẽ như vậy.
Sao hắn lại tự giận mình chứ...!
Matteo thở dài: "Cậu đã biết ngài ấy sẽ không để cho máu cậu chảy ra ngoài.
Nếu sau này cậu lại dùng cách thức như vậy, làm tổn thương mình chỉ vì muốn ép ngài ấy uống máu cậu.
Nếu ngài ấy đau lòng cậu thì sao chịu được nhìn cậu tàn phá bản thân.
Cái vòng tuần hoàn ác tính này cậu có nghĩ tới chưa?"
Sợ rằng trong lòng Kỷ Dụ đã có ý nghĩ như vậy, chỉ là cậu không cho rằng hậu quả của nó không phải ai cũng chấp nhận được.
Tuy ông