Kết quả ngày mai là cuối tuần rồi, cho nên Kỷ Dụ không cần phải về nhà nữa.
Nhưng để tránh cho người khác biết cậu ở trong biệt thự cả đêm, sáng hôm đó tuy rằng mắt đều mở không lên Kỷ Dụ vẫn cố chấp kêu người đàn ông bí mật mang cậu đến đầu đoạn đường đi vào khu vực tư nhân của biệt thự.
Kỷ Dụ lại từ đó lết vào trong lần nữa là được rồi.
Gió lạnh buổi sáng quật vào mặt vào mũi khiến Kỷ Dụ tỉnh táo hẳn.
Cậu còn có tinh thần hướng người đàn ông cao lớn đang ẩn mình ở trong bóng râm của mảnh rừng bên cạnh con đường nháy mắt đáng yêu mấy cái.
Sau đó nhìn hắn mang theo biểu tình bất đắc dĩ biến mất, miệng không khỏi phát ra mấy câu hát, biểu lộ chút vui vẻ của mình vừa sải bước đi vào biệt thự.
Chỉ là tâm tình vui vẻ của cậu nhanh chóng bị người cho mạnh mẽ chặn ngang.
"Sao cậu lại ở đây? Tôi nhớ rõ ràng trong danh sách hôm nay không có cậu!!"
Andrea từ taxi nhảy xuống còn chưa ổn thỏa đã hướng cậu hoài nghi cùng lớn tiếng chất vấn như đang tra khảo phạm nhân.
Chưa nói đến việc hắn vẫn không bỏ cái thái độ hơn người kia đi, chỉ nói hắn vậy mà biết được danh sách người được nhận, còn giống như không hề thiếu tiền đi xe taxi đến đây Kỷ Dụ đã phải nhìn nhận lại lai lịch của kẻ này rồi.
Nhớ đến Omega lần trước, ánh mắt Kỷ Dụ nhìn Andrea không khỏi sắc bén hơn.
Đối phương có vẻ đã nhận ra mình nói lỡ nhưng hắn lại không tỏ ra hoảng hốt ngược lại còn hơi hất cằm khinh khỉnh nhìn cậu.
Kỷ Dụ không khỏi trào phúng một tiếng trong lòng.
Cậu thấp giọng mỉa mai:
"Cậu lấy đâu ra cái sự ưu việt kia mà không ngừng gặn hỏi tôi vậy?"
Kỷ Dụ cảm thấy mình quá thân thiện rồi mới khiến cho người này nghĩ rằng cậu dễ bắt nạt.
Chưa nói xã hội bây giờ là thời đại pháp trị, cho dù là trước kia thì nhân quyền của mỗi công dân vẫn rất là cao.
Andrea hắn cho dù là lãnh chúa một vùng cũng không có khả năng đè đầu cưỡi cổ cậu một cách vô lý như thế đâu.
Nửa khinh ngược, nửa không muốn lãng phí thời gian với người ăn nói không có tí tôn trọng đối với người khác như hắn, cho nên sau khi buông ra một câu đó Kỷ Dụ không lại để ý hắn nữa mà tiếp tục tiến về phía trước.
Andrea dù không muốn thì cũng không thể ngăn được Kỷ Dụ hướng tới biệt thự.
Nhưng bảo hắn bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy thì sao hắn chịu được.
Kỷ Dụ vẫn luôn đề phòng hắn, cho nên khi Andrea vươn tay ra muốn kéo cậu lại Kỷ Dụ đã nhanh nhẹn né được.
Nhưng còn chưa đợi cậu nổi quạu đã bị hắn cướp lời trước: "Cậu nếu không nói cho rõ tôi sẽ không để cậu đi đâu!"
Rõ ràng hôm qua khi nhìn thấy Kỷ Dụ rời