Nhưng Matteo cũng không vì cậu ta khó xử mà ngừng lại lời muốn nói:
"Biệt thự Napoli đã có hình thức lựa chọn Beta trong các khu đại học để thực hiện công việc quét dọn mỗi tuần này.
Nguyên nhân trước đây là để chiếu cố tầng lớp xã hội không được ưu tiên có thêm thu nhập.
Thân vương đời trước vốn đã muốn thay đổi vì nhiều rắc rối xảy ra trong thời gian một thế kỷ trở lại đây nhưng cuối cùng hình thức này vẫn được duy trì đến hiện tại.
Tôi không nói các vị có ý đồ với thân vương Napoli.
Tôi chỉ muốn nhắc các vị, nếu không nhớ đường quay lại thì có thể nhấn vào cái chuông màu đỏ gắn trên tường ở gần đó, tôi sẽ đến đưa mọi người về.
Việc này cũng là tôi sơ ý nên giờ tôi nói luôn.
Tôi hi vọng từ đây cho đến khi trong biệt thự không còn người sẽ không lại xảy ra chuyện không như mong muốn nữa."
"Lời đã nói xong, hiện tại các vị có thể đến nhà vệ sinh bên kia rửa tay rửa mặt chuẩn bị ăn trưa.
Bên trong tủ trên tường có khăn mặt, sau khi dùng xong các vị hãy bỏ khăn dơ vào rổ đụng đồ ở góc phòng."
Matteo chỉ tay vào biểu tượng toilet ở hướng ngược lại với phòng bếp, sau khi nói xong cũng không ở lại nữa.
Kỷ Dụ chỉ nhìn Elio một cái, thấy mọi người đều không động đậy gì chứng tỏ chỉ còn lại cậu là cần sử dụng nhà vệ sinh thì không chần chừ nhấc chân đi đến đó.
Những gì Matteo nói thật ra không có gì đáng để ngạc nhiên.
Lúc ở trong trường Kỷ Dụ đã biết, đối với vị thân vương Napoli này mọi người không hề thiếu sự cuồng nhiệt.
Kỷ Dụ còn nghe nói những tình huống trước đây hay xảy ra trong những lần làm vệ sinh.
Sự yêu thích của người khác đối với hắn Kỷ Dụ không thấy có gì sai.
Đối với người đã từng nhìn thấy qua diện mạo của hắn như cậu còn không thể nào quên được, hắn càng thần bí khó lường người khác lại càng tò mò.
Nhưng không có nghĩa là cậu sẽ vui khi biết bản thân có một đống người cạnh tranh.
Hiện tại cậu còn chẳng có chút lợi thế gì nữa...
"Hầy..."
Tới đâu hay tới đó vậy.
Kỷ Dụ đối với gương thở dài một hơi rồi đem khăn bẩn thả vào trong rổ đụng đồ, đi ra ngoài.
Sau bữa trưa mọi người được nghỉ ngơi một tiếng rồi mới tiếp tục với công việc của mình.
Trong lúc đó họ được tự do ở trong đại sảnh, thoải mái ngồi trên ghế sofa làm chuyện mình muốn.
Có người thì nhắm mắt dưỡng thần, người lại bấm điện thoại không ngừng.
Thế kỷ hai mươi công nghệ cao đã tràn lan còn phát triển một cách vượt bậc.
Cho dù Kỷ Dụ không quen thì sau một thời gian thích ứng cũng phải quen thôi.
Con người là sinh vật dễ thích ứng với môi trường nhất mà.
Nhưng Kỷ Dụ không có giống như họ lạm dụng đối với điện thoại.
Cậu lại lấy tuýp thuốc mỡ ra bôi lên ngón tay bị phỏng của mình.
Trong lúc đó bỗng nhiên cậu cảm thấy có một ánh mắt không hề thiện cảm đang nhìn mình.
Ánh mắt này khác hoàn toàn cảm giác trước đây, quả nhiên Kỷ Dụ vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với vẻ mặt kỳ dị của Andrea.
Đối phương bị cậu bắt gặp cũng không bối rối mà thăng thừng hỏi: "Cậu lấy nó ở đâu ra vậy?"
"Tôi không nghĩ cậu lại lường trước được tình huống rồi mang theo."
Chưa chi đã đánh phủ đầu cậu.
Nhưng âm thanh của hắn đã đánh