Đó là mùi hương của Omega.
Còn là Omega đang trong lúc phát tì.nh.
Bảo sao mà nó lại nồng đậm như vậy, còn không thể che chắn.
Quan trọng nhất là...!Cậu bởi vì mùi hoa trúc đào này mà cảm thấy trong người khó chịu, tuyến thể sau gáy còn nóng lên một cách bất thường.
Ngay khi cảm nhận được điều này Kỷ Dụ đã biết là chuyện gì đang xảy ra với mình.
Nhưng cậu chưa theo đuổi được người kia, cậu không thể phân hóa ở đây được.
Với tính tình của người đó hắn nhất định sẽ không chạm vào cậu.
Đã rất nhiều lúc cậu cảm thấy hắn nhất định không phải một huyết tộc chân chính.
Cũng không phải một Alpha chân chính luôn!!!
Kỷ Dụ trong lòng uất hận, nửa lại cảm thấy tức giận không chịu được.
Dù biết người nhăm nhe hắn rất nhiều nhưng trên ý nghĩ thôi thì cậu chịu thua.
Còn hành động trực tiếp...!Cho dù có bị lôi kéo cho phân hóa ngay lúc này cậu cũng sẽ không để cho đối phương đạt được mục đích đâu.
Trong lúc cơn ghen tuông cùng khó chịu nổi lên không ngừng Kỷ Dụ nửa đem chăn bịt lên mũi mình, nửa theo hướng mùi hương kia chạy đi.
Kỷ Dụ chưa từng nghĩ đến việc ai đó có lẽ lúc này không hề ở trong biệt thự.
Cái này mà còn nghĩ gì nữa!? Chăn nhất định là hắn đắp cho cậu! Người này bất kể là mấy trăm năm trước hay bây giờ đều là thân sĩ như vậy.
Cho dù cậu không biết hắn tại sao lại đắp chăn cho mình, nhưng cũng không ngoại lệ cậu phán đoán được đó là hắn.
Nếu là quản gia Matteo, ông ấy nhất định sẽ đánh thức cậu, còn răn dạy một trận.
Ở trong ngôi biệt thự này lại còn có ai nữa đâu.
Người khác nghĩ rằng những ngày này hắn sẽ không ở trong này, nhưng cậu lại biết...!Cậu biết hắn nhất định còn trong căn biệt thự này, chỉ là cậu không rõ hắn ở nơi nào thôi.
Hơn nữa, Omega kia không thể tự nhiên phát tì.nh được.
Rõ ràng đi vào biệt thự chỉ có Beta, Kỷ Dụ lập tức hiểu được đối phương đã giấu giếm thân phận để trà trộn vào.
Còn ý đồ...!Có dùng đầu ngón chân Kỷ Dụ cũng biết đối phương muốn gì.
Quan trọng nhất là nếu hắn không xuất hiện, đối phương sẽ không ngu gì mà phát tì.nh ở đây.
Kỷ Dụ không có nghĩ đến khả năng đối phương không ngờ được mình sẽ bỗng nhiên phát tình.
Cứ cho là cậu phiến diện đi, cậu thà tin là đối phương cố ý còn hơn.
Nhưng mà...!Ai mượn hắn đi ra ngoài chứ!!?
Cho dù là vì cậu đi chăng nữa.
Lòng dạ Kỷ Dụ rối như tơ vò phi như bay về phía trước, rốt cuộc ở cửa một gian phong nhìn thấy một người đang nằm ở cửa.
Đối phương cậu nhận ra nhưng không có quá nhiều ấn tượng, càng không biết tên.
Nhưng có thể thấy cậu ta là một trong số vài người có khuôn mặt xuất chúng.
Thì ra là Omega sẳn rồi.
Lúc này cậu ta quằn quại nằm trên sàn, miệng không ngừng rê.n rỉ còn cố sức muốn bò vào phòng, giống như trong phòng có thứ hấp dẫn cực kỳ vậy.
Kỷ Dụ đương nhiên biết cậu ta đang hướng tới cái gì.
Nhưng chưa đợi cậu có hành động khác thì Matteo xuất hiện.
Kỷ Dụ lập tức tìm chỗ núp.
Matteo từ xa chạy tới.
Vẻ mặt ông ấy không thể dùng từ đẹp để hình dung đâu.
Rồi ông cũng dùng một hành động không dịu dàng chút nào đem kẻ dám làm loạn yên bình của ngôi biệt thự cho nắm lên mang đi.
Mặc cho đối phương vẫn còn kêu r.ên quyến luyến không rời đối với cửa phòng trước mặt.
Không biết ông ấy có giận dữ đến mức đem người ném ra khỏi biệt thự, mặc cậu ta tự sinh tự diệt hay không nữa.
Chắc không đến nổi nào đâu nhỉ...!
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra một chuyện.
Đó là tình huống ở nơi này hình như không có đánh động những người khác bên trong biệt thự.
Có khi bởi vì họ