Bị Kỷ Dụ nói đến mặt đen như đáy nồi rốt cuộc Andrea đã lấy được tiếng nói.
Hắn vậy mà còn có thế khinh bỉ nhìn cậu: "Mày cho rằng vậy là thắng rồi sao? Chưa biết chừng ngài ấy chỉ là nhất thời ham của lạ.
Hiện tại lên mặt, đến lúc bị ném đi như ném một con chó chết thì xem mày làm sao sống được ở nơi này."
Những lời này của Andrea thật sự quá mức, đến cả Landulf nãy giờ không thèm để hắn vào mắt đều là không nhịn được quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.
Nhưng còn chưa nhìn được gì đã bị ai đó bá đạo chiếm hữu không cho xem.
Cho dù là nhìn kiểu gì.
Landulf bị người ép úp mặt vào ngực không khỏi buồn cười nhưng cũng không có giằng ra, cứ vậy im lặng nghe con thỏ nhỏ tức chết người nói: "Ít nhất tôi còn được ngài ấy xem trọng, cậu có ghen tỵ chết cũng chẳng được ngài ấy liếc mắt nhìn một cái a.
Cậu tự cho mình là cao quý, còn không phải cam chịu đi làm cái việc lao công này để tìm cơ hội tiếp cận ngài ấy hay sao? Cậu giỏi thì đường đường chính chính bước vào cổng lớn biệt thự bằng thân phận mà cậu tự cho là hơn người của mình đi rồi hẳn nói người khác."
Andrea bị nói đến tức điên, hận đến mức không ngừng nghiến răng ken két.
Nếu có thể hắn nhất định sẽ không chút ngần ngại lao lên cắn chết cậu.
Nhưng đó là điều không thể...!Biết rõ không có khả năng thay đổi được cái gì, hắn nắm chặt tay dứt khoát quay đầu đi thẳng, không muốn lại nghe Kỷ Dụ câu câu chọc giận chính mình nữa.
Nhưng đợi mà xem, còn chưa xong đâu.
"Hứ!"
Kỷ Dụ tự biết con người này không phải kẻ lương thiện nên chẳng hi vọng hắn sẽ đi đường ngay.
Biết hắn sẽ không bỏ qua cho mình Kỷ Dụ cũng không ngu mà đắc ý không coi chừng hắn.
Cậu càng không sợ hắn sẽ làm cái trò gì, đến một lần thì cậu giết một lần, cậu giết không được còn không thể mách bạn trai được hay sao.
Ngẫm lại vẫn còn rất bực bội, cậu ở phía sau còn không quên hướng cái bóng lưng tức đến điên của Andrea hứ một tiếng.
"Được rồi, đừng giận nữa."
Landulf cho Matteo một cái ánh mắt bảo ông ra ngoài rồi mới hướng con thỏ nhỏ Kỷ Dụ ôm lấy dỗ dành.
Hắn hoàn toàn không nhớ mới rồi con thỏ của hắn đã uy phong lẫm lẫm như thế nào, lại như thế nào chọc tức người ta đến mức phải bỏ chạy.
"Em không có giận."
Kỷ Dụ nương theo động tác ôm lấy cổ hắn khi bị Landulf bế lên ngồi lại ghế lông, rầu rĩ vùi đầu vào ngực hắn nói.
"Không giận là sợ tôi giống như hắn nói, bỏ em?"
Landulf khó được lại muốn trêu ghẹo cậu, vừa nói vừa nâng cằm mềm mại lên ngậm ngậm đôi môi nhỏ day day trêu chọc nhỏ vụn.
"Sợ chứ."
Ai biết con thỏ nhỏ lại còn thuận theo khiến hắn giật mình.
Nhưng chưa đợi hắn bày tỏ thái độ gì đã bị cậu ôm đầu, mũi dán mũi mềm nhũn nói: "Em lúc nào cũng sợ bị ngài