Vốn dĩ vừa mới thổ lộ với nhau nhiệt tình khó tránh khỏi có chút lớn, tự nhiên bị người cắt ngang tuy rằng không có chuyện gì nhưng ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến cảm giác.
May mà con thỏ nhỏ Kỷ Dụ vốn nhiều thiếu thốn, lại không muốn thừa nhận chuyện tốt bị quấy phá không thể tiếp tục vui vẻ nữa, rốt cuộc hai người vẫn là ở trong phòng sách đốt lửa, cái gì vệ sinh...!Đương nhiên để sau lại tính.
Hai người cứ như vậy mạnh mẽ quấn lấy nhau, dưới sự quấy phá tung lung của con thỏ nhỏ thành công châm được lửa.
"Hư hư Landulf...!Landulf...!Thân vương của em...!Mạnh nữa a..."
Con thỏ nhỏ Kỷ Dụ chủ động bày ra tư thế mị hoặc chúng sinh, cưỡi ở trên thân người đàn ông còn không ngừng ôm đầu hắn rê.n rỉ lung tung rối loạn.
Cái eo bị người nắm không ngừng nâng lên hạ xuống chưa từng ngừng lại dù chỉ một chút vẫn là không thể thỏa mãn được cậu.
Landulf cảm thấy mỗi lần xông vào vách động xung quanh đều giống như sói đói hút chặt lấy hắn, ý đồ muốn kéo hắn vào sâu bên trong.
Mặc dù hắn thong dong nhưng vẫn là bị cái cửa nhỏ kia cạ đến đỏ mắt.
Rốt cuộc thì hắn vẫn rất lý trí không có mạnh mẽ phá tan rào cản cuối cùng đó, ngược lại dùng cách cắn lấy tuyến thể sau cổ con thỏ nhỏ, lại ở đó hút đi mấy CC máu, chọc cho con thỏ nhỏ mềm oặt như cọng bún, tâm s.inh lý thỏa mãn vô cùng.
Chỉ là con thỏ nhỏ được một tấc lại muốn một thước, sống chết kẹp chặt đại ác ma của hắn không buông.
Cuối cùng hắn chỉ còn cách ép cho cậu không còn sức lực nào để càn quấy nữa mới xem như chấm dứt trận kích động đầy chông gai ngày hôm nay.
Landulf đem người ôm từ phòng sách nồng nặc mùi vị khiến người đỏ mặt tim đập nhanh cùng pheromone cuồn cuộn hỗn loạn bất phân ngươi ta nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra mùi trà sữa kia rõ ràng áp đảo toàn trường trở về phòng ngủ.
Mà hậu quả của việc quá phấn khích chính là con thỏ nhỏ trực tiếp ngủ mê mệt trong lòng huyết tộc Alpha thân vương nhà mình đến đêm.
Ai đó lại dung túng cho con thỏ nhỏ dán chặt vào người mình vẫn ôn nhu bồi cậu ngủ một trận.
Phòng ngủ không có bật đèn, rèn cửa sổ đều đóng nhưng vẫn không che hết được toàn bộ ánh sáng màu đỏ vàng do hoàng hôn mang đến xuyên qua khe hở giữa hai bức màn chui vào trong phòng.
Khó được chúng nó không có quấy rầy người bên trong lại khiến cho không khí nơi này đầy đủ ấm áp và bình yên, hoàn hảo che chở cho khoảng khắc tốt đẹp không dễ có được này.
Lúc này đây họ chỉ có nhau thôi, không còn chỗ cho kẻ khác hay việc khác chen chân vào nữa.
Sau hôm nay họ sẽ mạnh mẽ tiếng về phía trước mà không lại có chút ngần ngại hay đắn đo lo sợ nào.
Chỉ cần trong lòng họ còn có nhau, không rời không