Có lẽ bạn không tin nhưng dù phải kìm nén, nhẫn nhịn đến thế, thời gian của một người đang yêu đơn phương cũng trôi qua rất nhanh. Mặt trời một lần nữa đi qua chí tuyến Bắc, ve sầu từ dưới đất chui lên, chim cũng bắt đầu hót véo von giữa những hàng cây xanh rì trong công viên Tokyo.
Kurosawa tắt điều hòa, nới lỏng nút thắt cà vạt ra một chút cho thoải mái. Mùa hè nóng bức khiến mỗi lần ra đường đều như ra chiến trường, nhất là những lúc ngồi xe bus, mùi người trộn lẫn với mùi xăng lan tỏa trong bầu không khí nóng hầm hập khiến ai ai cũng khó chịu. Kurosawa không thích cảm giác này chút nào nhưng vẫn chỉnh lại cúc tay áo rồi chuẩn bị ra ngoài.
Mặc dù mùa hè có rất nhiều điều bất tiện nhưng cũng chính vì thời tiết oi nóng này nên mọi người buộc phải cởi, cởi và cởi, mặc càng ít càng tốt. Mà chuyện này cũng có chỗ tốt, ví dụ như anh có thể nhìn thấy cổ tay và mắt cá chân của người kia này, đoạn cuối xương quai xanh lấp ló sau cổ áo T shirt này, hay là nốt ruồi ở sườn cổ cũng dễ dàng thấy được. Trước khi ngủ cậu còn lấy kẹp tóc mỏ vịt hất ngược tóc mái lên đỉnh đầu để lộ toàn bộ vầng trán nhẵn nhụi. Kurosawa thích nhất là dáng vẻ không chút phòng bị này của cậu khi ở trước mặt mình.
Từ nhà đến công ty chỉ mất 20 phút đi xe bus, Kurosawa bước nhanh dưới bóng râm của tòa nhà cao tầng, ánh mặt trời chói chang buổi sáng bị cửa kính của cửa hàng tiện lợi phản chiếu ra những tia sáng chói mắt, mà đằng sau nó chính là người mà dạo này anh luôn nhung nhớ. Nhạc điện tử lại vang lên khi cửa mở, cậu mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, Kurosawa.”
Chà, ngày hôm nay cũng là một khởi đầu hoàn hảo.
Giống như mọi người, Kurosawa đang rất mong chờ lễ Obon (1) sắp tới, đúng mấy ngày Tokyo nóng bức nhất lại được nghỉ thì còn gì vui bằng. Nhưng lễ Obon thì phải về quê, điều đó có nghĩa là anh sắp không được gặp Adachi trong vài ngày. Kurosawa mở cửa tủ lạnh lấy một lon cà phê rồi đi ra quầy thu ngân.
“Lễ Obon Adachi có nghỉ không?”
“Có chứ, nhưng bố mẹ tôi ở Tokyo nên không cần đi đâu nữa.”
“Vậy à…” Ngón tay Kurosawa miết nhẹ quanh miệng lon cà phê, “…Lễ hội pháo hoa thì sao?”
“Chắc tôi lên sân thượng ngắm một chút thôi, người đi xem trực tiếp đông lắm, tôi hơi sợ.” Adachi vừa cười áy náy vừa quét mã vạch lon cà phê, cảm thấy mình nói vậy chắc sẽ khiến đối phương cụt hứng lắm.
Nhưng Kurosawa cũng có thể hiểu được, dù sao ngay lần đầu gặp Adachi anh đã phát hiện ra rồi. Cậu sợ người lạ đến mức ngay cả cách làm thẻ tích điểm còn phải viết ra giấy nhớ rồi đưa cho anh mà.
“Quê cậu ở đâu thế Kurosawa?”
“Kyoto, lần này tôi phải về một chuyến.”
“Thích thật đấy, tôi chưa đến Kyoto lần nào.”
“Ồ, lúc đi du lịch với lớp thì sao?”
“Lớp tôi đi Nara, lúc cho nai ăn còn suýt bị nó cắn cơ.” (2)
Kurosawa tưởng tượng ra cảnh Adachi bị nai rượt chạy té khói liền bật cười, “Vậy chắc cậu cũng chưa đi xem lễ hội đốt lửa Gozan (3) bao giờ đâu nhỉ? Hay là lần này tôi quay live cho cậu xem nhé? Không phải chen chúc chỗ đông người, lại được ở nhà xem thoải mái.”
“Có được không? Thế thì tốt quá.” Adachi lặng lẽ bỏ thêm mấy chiếc bánh mochi dâu mẹ mình làm vào túi hàng của Kurosawa, cậu có cảm giác lần nào gặp Kurosawa cũng đều có chuyện vui.
Càng đến gần đợt nghỉ lễ mọi người càng háo hức hơn, có không ít người đã lục tục xin nghỉ phép trước thời hạn, còn Kurosawa thì buộc phải ở lại giải quyết nốt những công việc bị dồn lại đến cuối cùng. Khi tàu cao tốc dừng ở trạm Kyoto thì đã là đêm khuya, ngọn gió đêm hè thổi qua áo sơ mi mỏng, Kurosawa khoác thêm áo vest rồi vẫy một chiếc taxi.
Giờ này bố mẹ anh đều đã đi ngủ hết, chỉ còn chị gái vẫn ngồi trong phòng khách vừa đắp mặt nạ xem TV, vừa nói chuyện phiếm với bạn trai qua điện thoại. Kurosawa trở về phòng mình, mặc dù đã nhắn tin cho Adachi nói vì phải tăng ca đến khuya nên hủy buổi video call hôm nay rồi nhưng anh vẫn muốn nghe giọng cậu một chút.
Kurosawa mở điện thoại lên vuốt màn hình, icon con thỏ Adachi gửi hồi chiếu vẫn đang vừa cười vừa nhảy nhót trong khung chat. Thực ra mặc dù hai người hay gọi điện thoại cho nhau nhưng tin nhắn thoại thì rất hiếm, hầu như chỉ gửi tin nhắn là chính, như vậy sẽ trực quan hơn mà không phải nghĩ xem đối phương liệu có đang tiện nghe hay không.
Kurosawa do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không dám manh động, giờ này chắc chắn cậu ấy đi ngủ rồi, để mai gọi thì hơn. Anh vừa day trán vừa đi vào phòng tắm, chẳng hiểu sao dạo này anh cứ có cảm giác mình như người mắc bệnh thèm tiếp xúc (4) vậy.
Đồng hồ sinh học là một thứ kỳ lạ, khi bạn phá hỏng một mắt xích của nó, nó sẽ khiến bạn trằn trọc trên giường không sao ngủ được. Ba giờ sáng Kurosawa vẫn tỉnh như sáo, anh cầm điện thoại di động lên xem, không có mail mới, không có tin tức mới, nhưng mà có một thông báo từ Youtube hiện lên: Kênh Cơm Nắm Hai Lớp Maiyonnaise bạn theo dõi vừa đăng một video mới.
Video mới ư?
Cũng hơn nửa năm trôi qua rồi, Kurosawa dần dần không ôm hy vọng ngày nào đó đối phương sẽ trở lại nữa, động thái bất ngờ này khiến anh có chút không kịp trở tay. Kurosawa bấm vào đường link, màn hình là ngọn đèn màu cam nhạt trong bóng tối, dưới ánh sáng hiu hắt có thể nhìn thấy một người nằm trong chăn, vẫn là bộ đồ ngủ màu lam đậm từng xuất hiện một lần đó. Ủa mà…Adachi cũng có một bộ giống hệt.
Tiêu đề video là “Mechakucha amaete kuru kareshi (Jigoe)”.
(Bạn trai siêu cấp nhõng nhẽo (giọng thật)).
Kurosawa đeo tai nghe lên, chắc là niềm vui bất ngờ ông trời ban cho mình đây mà, anh nhắm mắt lại bắt đầu tận hưởng.
“Nè, ngủ rồi hả?”
Chưa.
Trước đây Cơm Nắm luôn cố ý thả nhẹ giọng, nhưng lần này cậu chú thích là dùng giọng thật, phải nói là cực kì cực kì cực kì giống.
“Muốn làm nũng với anh quá.”
?
“Thích anh nhất.”
Kurosawa mơ hồ cảm thấy video này có gì đó khang khác, nhưng giọng nói dịu dàng quen thuộc đã bắt đầu đưa anh vào trạng thái thả lỏng nên chỉ muốn nằm yên trong chăn không cựa quậy