Edit: Thư Minh
Beta: Zy
Diệp Hàn Thanh được nhắc tới trái tim lập tức thả lỏng, liếc nhìn Trịnh Tuyên một cái, lại đưa cho Ôn Nhuận một chén cháo rau “Uống hết canh thì lại ăn một chút cháo.”
Ôn Nhuận cười, đợi khi uống xong canh, muốn cầm lấy chén cháo, lại không đề phòng bị tay của Diệp Hàn Thanh tránh đi, đem một muỗng cháo trực tiếp đút đến miệng cậu “Anh đút cho em.”
Cậu theo bản năng nhìn về phía Trịnh Tuyên và Diệp Gia, có chút xấu hổ mà vươn tay “Để em tự mình làm.”
Diệp Hàn Thanh lại rất cố chấp, đem cái muỗng để bên môi cậu, thấp giọng nói: “Anh muốn đút cho em.”
Ôn Nhuận mím môi đối diện với hắn vài giây thì bại trận, chỉ có thể há miệng, ngoan ngoãn ăn cháo được đút tới bên miệng.
Thấy cậu ăn, khóe môi Diệp Hàn Thanh cong lên, vừa thổi vừa đút cậu ăn.
Chờ ăn xong bữa tối, Diệp Hàn Thanh lại tự mình bưng nước ấm tới lau tay lau mặt cho cậu.
Mặc dù lo lắng vấn đề an toàn, hai người Ôn Nhuận và Diệp Gia ở chung trong một phòng bệnh, nhưng không gian phòng vip không nhỏ, ở giữa có một tấm rèm, cũng không có ảnh hưởng gì cho nhau.
Trước khi Diệp Hàn Thanh lau chùi sạch sẽ cho cậu, Ôn Nhuận vươn tay sờ gương mặt khó nén sự mệt mỏi của hắn: “Buổi tối anh quay về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì em sẽ gọi y tá.”
Mặc dù trong lòng quyết định biện pháp cùng ở lại bệnh viện, nhưng Ôn Nhuận nói như vậy, Diệp Hàn Thanh ngoài miệng cũng không có phản bác, hắn hạ giường bệnh xuống, nói: “Anh biết rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Chúc hắn ngủ ngon xong, Ôn Nhuận mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tay chân Diệp Hàn Thanh nhẹ nhàng đặt mọi thứ trong phòng bệnh về lại vị trí cũ, lại đi qua bên kia nhìn Diệp Gia.
Diệp Gia có Trịnh Tuyên chăm sóc, lúc này cũng đã nằm xuống nghỉ ngơi.
Hai người nhìn nhau trong lòng đều hiểu rõ, động tác nhẹ nhàng thu dọn hộp giữ nhiệt, cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Đóng cửa lại, động tác cẩn thận của Diệp Hàn Thanh mới thả lỏng, trong lòng vẫn ghi hận lời nói ban nãy của Trịnh Tuyên, liền nhìn hắn cười giễu cợt một tiếng “Ngày mai chính là lễ Giáng Sinh, đầu bếp sẽ nghỉ, cậu nhớ nấu ăn.”
“???” Trịnh Tuyên không hiểu nổi nhìn hắn, ngạc nhiên nói: “Tôi nấu ăn?”
Diệp Hàn Thanh cau mày “Làm sao? Cậu không thể nấu ăn? Nếu như sau này cậu và Gia Gia ở chung.
Chẳng lẽ còn định để cho Gia Gia nấu ăn cho cậu hay sao?”
“Ý của tôi không phải như vậy.” Mạch não Trịnh Tuyên bị hắn làm cho rối rắm, thậm chí nghi ngờ hắn có phải vì muốn thử mình mà muốn câu cá chấp pháp*, trong lòng lướt qua đủ loại suy đoán, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tôi đương nhiên sẽ không để cho Gia Gia nấu ăn, nhưng mà chúng tôi có thể mời giúp việc mà…” Trịnh Tuyên nhíu mày nói thầm “Cậu cũng biết là tôi không biết nấu ăn, cái mà tôi làm ra có thể ăn sao?”
*Câu cá chấp pháp: lừa đảo thực thi pháp luật
“Hơn nữa, cậu cũng không nấu ăn mà?” Trịnh Tuyên suy nghĩ một chút lại nhịn không được mà nói.
“Cậu làm sao biết là tôi không có nấu?” Diệp Hàn Thanh mất tự nhiên nhìn hắn ta một cái, đắc ý nói: “Lúc trước không làm là do điều kiện không cho phép, bây giờ điều kiện cho phép, tôi đương nhiên sẽ nấu.”
“Cậu làm gì đã nấu…” Trịnh Tuyên vẫn chưa nói xong một câu, trong đầu đột nhiên có ánh sáng lóe lên, nghĩ đến canh gà ban nãy cực kỳ dầu mỡ, liền buột miệng nói ra: “Canh gà và cháo hôm nay sẽ không phải là cậu nấu đó chứ?”
Diệp Hàn Thanh im lặng một hồi, nhướng mày, “Tôi nấu, không được sao? Ôn Nhuận và Gia Gia cũng ăn xong rồi.”
“…..”
Trịnh Tuyên cuối cùng cũng biết vì sao hắn lại kỳ quái như vậy, xem ra là nhìn mình không vừa mắt, hắn ta giơ hai tay đầu hàng, “Là tôi sai, ngày mai tôi sẽ nấu ăn.”
Diệp Hàn Thanh cuối cùng cũng vừa ý, lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, liền quay về tắm rửa, chờ sau khi tắm rửa xong lại đến phòng bệnh trông coi.
Phòng bệnh cách vách Ôn Nhuận cũng bị hắn đặt rồi, trước khi Ôn Nhuận xuất viện, hắn dự định sẽ ở cách vách.
………………….
Ngày hôm sau là lễ Giáng Sinh.
Tuy rằng ngoài ý muốn, Ôn Nhuận và Gia Gia đều bị thương phải nằm viện, nhưng nghĩ đến Diệp Gia đã suy nghĩ nhiều phương án thiết kế để trang trí như vậy, Diệp Hàn Thanh vẫn gọi vệ sĩ đi mua đồ trang trí, cùng Trịnh Tuyên tự tay trang trí phòng bệnh.
Nếu cả hai người đều không thể xuất viện, Giáng sinh năm nay sẽ trải qua trong bệnh viện.
Hai người đàn ông cao hơn 1,8m tay chân vụng về trang trí cây thông Noel theo hướng dẫn của Diệp Gia.
Cố Tư Niên đến sau, thấy bọn họ đã làm rối tung cây thông Noel, đau đầu cởi áo khoác, cũng gia nhập chiến trường.
Y dù sao cũng khéo tay hơn Trịnh Tuyên và Diệp Hàn Thanh một chút, dựa theo chỉ dẫn của Diệp Gia, cuối cùng cũng đã trang trí xong phòng bệnh.
Hai cây thông Noel nhỏ được đặt ở cửa phòng bệnh, phía trên cửa sổ treo đồ trang trí hình ông già Noel, trên nóc phòng là bóng bay và ruy băng.
Nhìn thật ra cũng tăng thêm vài phần náo nhiệt.
Bữa tối Giáng sinh cuối cùng vẫn được đặt từ khách sạn, mặc dù Trịnh Tuyên có ý muốn trổ tài nấu nướng một chút khiến cho mọi người đều kinh ngạc nhưng thực lực không cho phép, hắn ta ở phòng bếp chơi đùa nửa ngày, thành phẩm còn không bằng Diệp Hàn Thanh.
Cuối cùng sau khi bị Diệp Hàn Thanh vô tình giễu cợt một phen, đành nghẹn khuất gọi điện cho khách sạn để đặt đồ ăn.
Bởi vì có hai người bệnh, nên đã đặt những món dễ tiêu hóa, năm người họ đã trải qua ngày Giáng sinh ở trong phòng bệnh.
Sau lễ Giáng sinh, thời tiết càng ngày càng lạnh.
vết thương của Diệp Gia không bao lâu đã tốt hơn, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tạm thời chỉ có thể ngồi xe lăn đi dạo khắp nơi, có điều so với Ôn Nhuận thì cũng tự do hơn một chút.
Ôn Nhuận bị thương ở bụng, miệng vết thương đã được khâu lại, hơn nữa mùa đông miệng vết thương khép lại chậm hơn, bây giờ thỉnh thoảng chỉ có thể xuống giường đi hai bước.
Cả nhóm chỉ có thể tiếp tục ở lại Mỹ, mắt thấy năm mới sắp đến, vết thương của Ôn Nhuận còn chưa thể xuất viện nhanh như vậy, cuối cùng mọi người quyết định ở Mỹ đón năm mới, chờ đến khi vết thương của Ôn Nhuận khỏi hoàn toàn thì sẽ trở về nước.
Khuất Tố ở công ty bên kia nhận được tin tức như thế liền sụp đổ, Ôn Nhuận vì không để cho ba mẹ lo lắng, suy nghĩ lý do hơn nửa ngày, mới gọi điện về nhà.
Mặc dù ba mẹ Ôn có chút thất vọng vì cậu không về nhà ăn Tết, có điều vừa nghe nói em gái Diệp Hàn Thanh tỉnh lại nhưng mà còn đang ở Mỹ để điều trị, nghĩ đến Ôn Nhuận ở lại chăm sóc cô ấy qua một năm, liền không nhiều lời nữa.
Ngược lại lo lắng cho bọn họ ở nước ngoài ăn không ngon, nói sẽ giữ lại đồ ăn sấy khô cho bọn họ, để cho bọn họ sau khi về nước liền dẫn Diệp Gia về nhà.
Nói xong lại tự nhiên mà hỏi han tình hình của Diệp Hàn Thanh, nhắc hắn nhớ cùng Ôn Nhuận trở về, còn có không cần phải mua nhiều đồ vật như vậy.
Ông bà tuổi tác lớn khó tránh khỏi