Edit: Hồng
Beta: Mai Nhi
Bốn người cùng một con chó đi vào nhà, Diệp Gia mang theo Hạch Đào đi khắp nơi trong nhà cười nói: “So với trong tưởng tượng của em thì tốt hơn nhiều.”
Tuy rằng căn nhà hơi trống trải nhưng lại không hề vắng vẻ, khắp nơi đều có dấu vết của sự sống.
Thoạt nhìn chỉ có cảm giác ấm áp dễ chịu.
Nhìn sơ qua liền biết chủ nhân ngôi nhà là người sống có tâm.
Chỉ cần nhìn vào cách bài trí của căn phòng này, liền biết rằng ít nhất Diệp Hàn Thanh hiện tại đang sống rất tốt.
“Tất cả đều do Ôn Nhuận bài trí.” Diệp Hàn Thanh liếc mắt nhìn Ôn Nhuận mỉm cười.
Ôn Nhuận cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười rồi đưa Diệp Gia đi xem phòng của cô.
Trước khi trở về, cậu đã nhắn trước với bảo mẫu đi dọn dẹp phòng cho khách ở tầng một, đồng thời hỏi cụ thể sở thích của Diệp Gia, để dựa vào đó mà lần nữa thay đổi đồ đạc, trang trí trong phòng theo phong cách mà cô yêu thích.
Diệp Gia đem túi và hành lý cất vào phòng, nhìn căn phòng mọi thứ đều phù hợp với sở thích của mình, chân thành nói với Ôn Nhuận lời cảm ơn.
Không chỉ là cảm ơn cậu vì đã luôn chiếu cố đến cô mà còn để cảm ơn cậu đã luôn đồng hành bên cạnh cùng Diệp Hàn Thanh.
“Đều là người một nhà nói cảm ơn cái gì.” Ôn Nhuận xoa xoa tóc cô, lông mày cong lên.
Trên thực tế, tính theo tuổi tác, Diệp Gia lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng có lẽ là bởi vì Diệp Gia đã ngủ quá lâu, nên nhìn cô không khác gì học sinh, mà Ôn Nhuận vẫn luôn có thói quen với việc chăm sóc người khác, cho nên cũng coi cô như em gái mà chăm sóc.
Chờ Diệp Gia xem xong phòng, rồi đem cất hành lý, Ôn Nhuận liền kêu bảo mẫu chuẩn bị bữa ăn.
Trịnh Tuyên đang xách vali lên, bất mãn hỏi: “Phòng của tôi ở đâu?”
Diệp Hàn Thanh liếc mắt nhìn hắn ta, “Cậu ở đâu ra phòng? Đi xuất ngoại lâu như vậy còn không trở về nhà nhìn qua?”
“Không trở về.” Trịnh Tuyên đúng lý hợp tình nói: “Ba tôi nói, nếu không kết hôn thì đừng có trở về.”
Sau khi Diệp Gia trong một vụ tai nạn xe hơi trở thành người thực vật, Trịnh Tuyên từ đấy hắn không bao giờ yêu nữa.
Ba mẹ nhà họ Trịnh chỉ nghĩ rằng trong thời gian này hắn không muốn gặp ai, lúc ấy họ cũng không để ý đến chuyện này.
Kết quả là thấy Trịnh Tuyên càng ngày càng lớn, càng không muốn tính chuyện yêu đương, đã vậy cứ vài ngày hắn lại đến bệnh viện chăm sóc cho Diệp Gia.
Ba mẹ Trịnh lúc này đã rất vội vàng.
Người thực vật hầu như không có hy vọng tỉnh lại mà Trịnh Tuyên tựa hồ vẫn cứ muốn tiếp tục canh giữ.
Nhà họ Trịnh chỉ có độc một cây, ba Trịnh vì quá lo lắng nên đã muốn thu xếp cho hắn nhiều buổi gặp mặt.
Kết quả là Trịnh Tuyên đã nhiều lần phá hư hoặc bỏ trốn.
Nhưng ba Trịnh trước sau vẫn không chịu từ bỏ, đến sau này thật sự không còn cách nào đối với hắn nữa, chỉ có thể nói thẳng với ba mẹ rằng cả đời này hắn chỉ cưới mỗi Diệp Gia.
Khi Diệp Gia tỉnh lại, hắn sẽ kết hôn với cô, còn như nếu Diệp Gia không tỉnh lại, hắn cũng sẽ dùng cả đời để chờ đợi.
Ba Trịnh đã rất tức giận nên đã quát mắng con trai và đuổi hắn ra ngoài vào thời điểm đó.
Chỉ đến khi mẹ Trịnh mềm lòng, ở bên trong hoà giải, hắn mới có thể thỉnh thoảng được về nhà cùng ba mẹ yên lặng ăn một bữa cơm.
Kết quả sau đó, Diệp Gia phải sang Mỹ điều trị, Trịnh Tuyên không thể yên tâm nên đi cùng, ba Trịnh biết được liền nổi trận lôi đình, trực tiếp một lần nữa đuổi người ra khỏi nhà.
Rồi tuyên bố nếu không kết hôn thì đừng có quay trở về.
Diệp Hàn Thanh cũng biết chuyện này, nên sau khi nghe những gì hắn nói thì im lặng trầm mặc, một lúc sau, hắn lạnh lùng nói: “Tôi sẽ kêu thím Trương dọn dẹp lại phòng cho khách.”
Trịnh Tuyên nhướng mày, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Tôi muốn sống ở đây lâu dài.”
Diệp Hàn Thanh không kiên nhẫn, “Nếu có gì yêu cầu, thì tự mình đi tìm thím Trương nói chuyện!”
Nhìn bóng lưng không hài lòng của hắn, Trịnh Tuyên nháy mắt về phía Diệp Gia mỉm cười.
Hắn không tin, hai người lớn như vậy sống ở đây, thời gian dài Diệp Hàn Thanh cũng không thể không chịu thả người.
Hắn đây là muốn xem ai không thể chịu thua ai trước.
Sau khi trở về nhà, Ôn Nhuận nhanh chóng trở nên bận rộn.
Khuất Tố gửi tới chỉ toàn hành trình đơn lẻ, quảng cáo đại ngôn trên nhiều phim truyền hình, phim điện ảnh và hàng loạt các hoạt động khác nhau.
Cậu xem đến đầu váng mắt hoa, dứt khoát liền không nhìn nữa, chỉ việc nghe theo những gì Khuất Tố đã an bài.
Trợ lý trước chỉ cần thông báo cho cậu biết thời gian cùng nội dung là được.
Tuy nói vậy, nhưng cậu đã nghiêm túc đọc qua một lần tất cả các kịch bản do Khuất Tối đã gửi tới.
Cậu thích diễn xuất vì thế kế hoạch cho tương lai của cậu chủ yếu là diễn xuất, nhưng cậu cũng không có ý định làm việc liên tục để biến mình thành người có nhà mà cũng không thể về được.
Những thăng trầm trong vòng hai năm qua khiến cậu ngày càng lắng đọng hơn, nhưng cậu vẫn luôn quan tâm để ý đến fan và người hâm mộ, nhưng lại không quá quan tâm đến danh tiếng và sự nổi tiếng của chính mình.
Suy cho cùng, nói đến cùng diễn viên là nghề mà cậu yêu thích, cậu đam mê và sẵn sàng cống hiến cho sự nghiệp diễn xuất.
Lại không có ý định tự trói mình vào sự bận rộn.
Trong kế hoạch của mình, điều mà cậu muốn làm là trở thành một diễn viên xuất sắc và được khẳng định, chứ không phải là một người nổi tiếng dựa vào sự nổi tiếng và lượng truy cập.
Sự nghiệp diễn xuất rất quan trọng đối với cậu, nhưng Diệp Hàn Thanh rõ ràng lại càng quan trọng hơn.
Nên cậu muốn có thêm nhiều thời gian để vun đắp tình cảm và chăm sóc gia đình nhỏ của hai người.
Cũng may, bây giờ cậu có đủ tư cách để tự mình lựa chọn kịch bản, chỉ cần cậu chọn kịch bản tốt, một năm quay hai bộ phim truyền hình siêu phẩm cũng không phải là không thể.
Với suy nghĩ này, Ôn Nhuận lựa chọn kịch bản đặc biệt cẩn thận và nghiêm túc.
Khuất Tố đã gửi tổng cộng năm kịch bản, ba phim truyền hình và hai phim điện ảnh, các kịch bản truyền hình đều là chuyển thể của IP, một bộ cổ trang và hai bộ đô thị.
Kịch bản phim đều là kịch bản gốc, một bên là phim hài nhẹ nhàng, một bên là phim khoa học viễn tưởng hiếm có.
Ôn Nhuận xem rất lâu, cuối cùng vẫn là thích kịch bản khoa học viễn tưởng hơn.
Khuất Tố biết cậu lựa chọn bộ phim này, nhất thời sửng sốt, “Cậu thật sự là muốn diễn cái này?”
Kỳ thật khi nhận được kịch bản này, cô muốn trực tiếp cự tuyệt.
Mặc dù các hiệu ứng đặc biệt của các bộ phim trong nước đã được biết đến nhiều.
Nhưng bình thường phim điện ảnh chưa chắc đã làm tốt chứ chưa nói đến phim khoa học viễn tưởng.
Nếu không phải vì đạo diễn, cô sẽ không bao giờ gửi kịch bản này đến tay của Ôn Nhuận.
Đạo diễn của kịch bản này là đạo diễn đang lên An Lục Sinh, người đã từng đoạt giải phim văn học và trở nên nổi tiếng.
Sau này, hầu hết các bộ phim do anh làm đạo diễn đều đi theo con đường văn học, danh tiếng doanh thu phòng vé đều rất tốt, đoạt giải này đến giải khác nhưng ấn tượng của nhiều người về