Edit: Tú Trâm
Beta: Thế Như
Lưỡi liềm trong tay Ôn Nhuận lướt lưu loát, trong chốc lát 2 bó lớn đã được gặt xuống.
Thật ra sau khi cậu lên cấp ba, trong nhà cũng không muốn để cậu tiếp tục lao động nữa, chỉ muốn cậu chuyên tâm cho việc học.
Việc làm nông trong nhà đều do ba Ôn cùng với hai người con trai còn lại làm.
Sau này lên đại học rồi, một năm với về một lần, trong nhà lại càng không thể nào để cậu phải làm nông nữa.
Cho nên thật ra Ôn Nhuận cũng có chút không quen tay..
Cắt mấy bó trước để khởi động lấy lại cảm giác, Ôn Nhuận vươn thẳng eo cười với Trương Lục và Cù Hạo Văn rồi làm mẫu: “Thật ra làm cái này cũng rất đơn giản, thứ nhất là lưỡi liềm phải nhanh, các anh phải cẩn thận nhé, đừng để cắt trúng bản thân mình.” Nói xong tay phải cậu cầm liềm, tay trái thì nắm chặt lấy lúa nước, nhẹ nhàng động một cái một bó đã rơi xuống, rồi cậu cười nói: “Xem nè, không khó chút nào đâu.”
Ê-kip chương trình cắt ngay cảnh tay cậu vừa nắm chặt lấy bó lúa vừa cười tít mắt, bốn chữ “không khó chút nào” được chèn to và đậm dưới ảnh, phối cùng một bài nhạc rất quỷ súc* phù hợp với bối cảnh.
*Quỷ súc ở đây là nhạc được đồng bộ hóa cao, lặp đi lặp lại và giật giật kiểu như ma mị vậy đó
Bình luận toàn bộ đều là hahaha [mọi người có nhìn thấy biểu cảm của Trương Lục và Cù Hạo Văn không, trong lòng họ hiện tại chắc đang MMP*]
*MMP (妈卖批 – Mụ bán phê): Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.
[Ảnh động.jpg, không khó, không khó chút nào hết.]
[Hiện tại muốn làm minh tinh nghiêm khắc đến vậy sao? Còn phải biết cả trồng trọt???]
Diệp Hàn Thanh cũng buồn cười theo, hắn đã xem qua tư liệu của Ôn Nhuận, biết được cậu xuất thân nhà nông, những thứ này đối với cậu có lẽ thực sự là không hề khó.
Nhưng lại bất giác nghĩ đến Ôn Nhuận lúc tuổi còn nhỏ, đã phải cong lưng nắm lấy cây liềm nặng nề ở ruộng đồng gặt lúa như thế, lồng ngực nổi lên một chút đau xót không nói nên lời.
Ánh mắt Diệp Hàn Thanh nhìn vào gương mặt của Ôn Nhuận rất lâu, mắt cậu rất to, đuôi mắt hơi cụp xuống, lúc cười thì sẽ uốn cong lại, giống như một chú chó nhỏ đáng yêu.
Rõ ràng chịu nhiều cực khổ như thế, nhưng cậu vẫn luôn cười, Diệp Hàn Thanh chợt nhớ lại những lời mà Trịnh Tuyên từng nói qua.
Cảm thấy cậu thực sự là một đại bảo bối.
Tiết mục vẫn đang còn tiếp tục, sau khi Ôn Nhuận thị phạm xong, Trương Lục đã hứng thú hừng hực khí thế mà nắm lấy liềm đi xuống ruộng, hắn chính là MC, trước kia quay chương trình tạp kỹ* cũng từng chơi qua rất nhiều trò chơi, lần này tuy độ khó hơi cao chút, nhưng hắn vẫn không sợ.
Ngược lại là Cù Hạo Văn cứ đứng mãi trên bờ ruộng không xuống, cứ nhìn chằm chằm đồng lúa, gương mặt nghiêm túc không biết đang nghĩ cái gì.
*Chương trình tạp kỹ: là nghệ thuật giải trí được tạo nên bởi đa dạng các hoạt động như: trình diễn âm nhạc, hài kịch ngắn, ảo thuật, nhào lộn, tung hứng và nói tiếng bụng.(Theo Wikipedia)
Trên màn đạn* luận rất nhiều fan đau lòng cho hắn.
*Màn đạn(tiếng hoa là 弹幕: Bình luận của cư dân mạng trên các livestream thường chuyển động từ phải sang trái.
Bởi vì bình luận này xuất hiện theo kiểu rất giống một viên đạn bay qua.
Nên người ta gọi nó là màn đạn.
[aaaaaaaaaa anh tôi có bệnh thích sạch sẽ, nước dưới ruộng dơ như thế làm sao anh ấy chịu được chứ!!!]
[đau lòng anh tôi quá, sau này anh đừng nên tham gia mấy chương trình kiểu này nữa huhuhuhu]
Fan của Cù Hạo Văn, chỉ trong chốc lát trên màn đạn đã đầy “đau lòng anh tôi”, “sau này đừng tham gia loại chương trình thế này nữa”,…những câu bình luận đại loại thế này.
Loại ồn ào này cứ lấn chiếm ngay tức khắc khiến người ta xem không nổi nữa,, bắt đầu chế giễu.
[anh của các người thì quý hơn người khác hả? Người khác có thể xuống ruộng làm việc thì anh của các người phải vì người khác tập quen với nó đúng không?]
[đúng rồi, đã tham gia tiết mục rồi mà còn già mồm cãi láo]
[Cù Hạo Văn sao bớt lắm chuyện lại đi]
Trong nhất thời anti fan cùng bên thứ ba là người qua đường xảy ra hỗn chiến, đôi khi còn xen lẫn cả người phân bua với Ôn Nhuận nữa, Diệp Hàn Thanh nhăn mày, xem bình luận kịch liệt đấu đá, đâm chọt nhau, mở ra phần nhập nội dung bình luận bên dưới, học theo người khác bình luận một câu: [Nhóc Ôn xông lên!] Bình luận xong còn cảm thấy chưa được vừa ý cho lắm, còn muốn đi xem tiếp bình luận trên màn đạn, phát hiện đã bị quét đi từ lâu rồi.
Từ không vừa ý liền biến thành không sảng khoái, bèn đóng màn đạn đi.
Chương trình vẫn đang tiếp tục, Cù Hạo Văn đã bước xuống ruộng, học theo Ôn Nhuận nắm một bó lúa, chân mày nhíu chặt, gương mặt biểu cảm như sắp chết đến nơi.
Ruộng lúa tuy đã được phơi khô rồi, nhưng khi đi ngang qua đám thóc, bông lúa và lá lúa thổi và cạ vào thân thể, làm cho người ta cảm giác khó mà diễn tả, Cù Hạo Văn nắm lưỡi liềm, mặt tái xanh.
Ôn Nhuận chú ý đến sự khác thường của hắn, đưa tay ra đỡ, không ngờ đến lại có người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đến độ đó, nén cười mà nói: “Anh thả lỏng chút đi, tôi dạy anh cách dùng liềm.”
Cù Hạo Văn cắn chặt môi, gật đầu, cúi đầu xuống mà học theo cậu.
Ôn Nhuận đứng trước mặt hắn, hơi khom lưng một chút, cúi thấp đầu, cái gáy trắng nõn thon dài cong thành một độ cong đẹp mắt, đến âm thanh nghe cũng rất mềm mại, “nắm vào phía trên, sau đó thu lưỡi liềm chỗ này”
Cù Hạo Văn học theo tư thế cầm lưỡi dao của cậu, nắm chặt lấy bó lúa nước trước mặt, thử dùng liềm gặt lúa.
Lần đầu anh sử dụng, không nắm chắc được kỹ thuật, thế là dùng lưỡi dao một cây một cây mà mài, tuy là hơi tốn sức, nhưng may mắn thay, anh lại cắt được một bó.
“Cho cậu”, Cù Hạo Văn đưa bó lúa trên tay đưa cho Ôn Nhuận, sắc mặt vẫn cứ lạnh nhạt, nhưng mà môi thì hơi cong cong.
Ôn Nhuận cười híp mắt chỉ về hướng bờ ruộng, “Chất ở đằng đó đi”
Diệp Hàn Thanh nhìn đến nhíu mắt lại, không chịu nổi mà mở ra màn đạn, lúc đó màn đạn đã không còn điên cuồng kịch liệt rồi, nhưng hiện tại toàn bộ bình luận đều là aaaaaaaaaaa.
[Đệt đệt đệt đệt bọn họ xứng đôi quá đi!!!]
[Đây là kịch bản gì đây!! Trồng trọt thì trồng trọt đi chứ tại sao lại đi phát cơm chó thế này???]
[Các chị em ơi tôi xin phép gặm trước đây*!!!]
*Ở Trung Quốc người ta có câu tiên can vi kính(先干为敬) kiểu như ta làm trước vì ta kính trọng, trong trường hợp này tác giả dùng tiên hạp vi kính có nghĩa tương tự là trước tiên là gặm trước thể hiện sự tôn trọng, hạp là cắn, gặm.
[Cổ của Nhóc Ôn vừa trắng vừa thon, cậu ấy là thần tiên ở đâu thế này!!!]
Diệp Hàn Thanh còn chưa ngẫm ra được là phía trước họ nói gì, lại bị màn bình luận phía sau hấp dẫn sự chú ý, hắn vô thức mà đi ngắm nghía cổ của Ôn Nhuận.
Để thuận tiện quay chương trình, Ôn Nhuận mặc một chiếc áo phông cổ tròn màu vàng chanh, Cổ áo hình bán nguyệt có chút lớn, không những lộ ra vùng cổ thon dài, mà còn hơi chút ẩn hiện một phần xương quai xanh thanh tú.
Đích xác là rất trắng, không chỉ có cổ trắng, mà là toàn thân đều rất trắng.
Tình hình của màn đạn bỗng nhiên đổi hướng, bắt đầu điên cuồng khen Ôn Nhuận đẹp.
Ôn Nhuận xác thực là lớn lên rất đẹp, không phải là nét đẹp vừa nhìn vào liền mê hồn hay nét đẹp có tính xâm lược vốn có.
Nét của cậu là nét càng nhìn sẽ càng thấy đẹp, càng lâu dài sẽ càng thấm sâu được cái đẹp ấy (tế thủy trường lưu)
Ngũ quan của cậu rất tinh xảo, phân tích từng cái ra cũng đều là ưu điểm, mà phối hợp toàn bộ chúng lại cũng là một sự kết hợp hài hòa, nhìn vào sẽ cảm thấy rất thoải mái, đến mức khi bạn ngay lần đầu nhìn cậu, điều đáng chú ý đến không phải là ngũ quan tinh xảo, mà chính là khí chất trong trẻo như một làn gió xuân.
Tuy nhiên nếu bạn nhìn lâu thêm vài lần nữa, sẽ phát hiện