Edit: Hồng
Beta: Gùa
Ánh mắt đầy giễu cợt và hận thù của Diệp Hàn Thanh như một con dao sắc bén, từng lớp lột sạch bụi bẩn trong không khí ẩn dưới bề mặt ánh sáng.
Diệp Mậu Khai trừng to hai mắt, lồng ngực của ông ta kịch liệt lên xuống, hô hấp dồn dập mang theo chút nặng nề.
Thẳng lưng một lần nữa cùng hắn kéo ra khoảng cách.
Diệp Hàn Thanh thậm chí còn bình tĩnh vuốt phẳng nếp nhăn trên bộ y phục bệnh nhân, sau đó lại giúp ông ấn chuông gọi ở đầu giường, “Ông nhất định phải chăm sóc tốt thân thể …” hắn thì thào khẽ giọng nói, “Ông nghĩ trả được món nợ đã nợ, không phải đâu.
Chưa hết, trò chơi mới bắt đầu vậy nên ông cũng phải sống thật lâu.”
Diệp Hàn Thanh quay xe lăn lui về sau một chút, nói với Dư Bưu đang đứng bên cạnh: “Đi thôi, lần sau gặp lại, Diệp Đổng.“
Dư Bưu bị ép buộc phải xem một màn kịch hào môn đấu đá lẫn nhau, nghe xong vội vàng đẩy hắn ra ngoài.
Bí mật của ông chủ có quá nhiều, nhưng nghe nhiều cũng không tốt.
“Anh đứng lại!” Thấy hắn coi mình như không có chuyện gì, sắc mặt Diệp Thu Nhuế trở nên tái nhợt, đứng chặn cửa dò hỏi: “Chung Lăng đi tìm anh sao?”
Cô nghĩ rất nhiều lần vẫn không hiểu được, tại sao Chung Lăng – một kẻ bất lực hèn nhát lại đột nhiên tìm được một luật sư tốt, lại dám can đảm đòi ly hôn rồi còn nhanh chóng rời khỏi đất nước, hóa ra là do có Diệp Hàn Thanh nhúng tay vào.
Chậm rãi phủi lớp bụi không tồn tại trên áo sơ mi, Diệp Hàn Thanh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và âm trầm, hắn cười như không cười, “Anh ta đến tìm tôi, luật sư ly hôn cũng là tôi mời cho anh ta.” Hắn không nặng không nhẹ gõ vào tay vịn của chiếc xe lăn.
Giọng nói vốn lạnh lùng của Diệp Hàn Thanh lại cất lên một cách trầm ấm và nhẹ nhàng: “Anh ta hiện đang ở Mỹ.
Nghe nói còn không có tiền để ăn mà chỉ có thể sống lưu lạc ngoài đường.
Có muốn tôi cho cô đến đoàn tụ với anh ta hay không? Mọi người đều nói vợ chồng hoạn nạn có nhau, hai người nếu ở cùng nhau, vậy có lẽ không cần phải lo sẽ ngủ ngoài đường.”
Diệp Thu Nhuế cảm thấy lạnh gáy và kinh hãi trước ánh mắt của hắn vội lùi lại hai bước.
Mặc dù đang cười nhưng nụ cười của hắn lại trông rất quỷ dị, như thể ác ma leo lên từ mười tám tầng địa ngục, bất cứ lúc nào cũng có thể xé xuống những bản mặt giả nhân giả nghĩa, rồi vồ lấy cô và đem Diệp gia chia ra nuốt vào bụng.
“Việc của tôi, không cần anh lo lắng.” Diệp Thu Nhuế bước qua cửa lớn, tiến lại giường bệnh gần hơn một chút.
Diệp Hàn Thanh liếc nhìn cô một cách chế giễu rồi ra hiệu cho Dư Bưu rời đi.
Mọi chuyện trong phòng tất cả đều bị hắn ném lại phía sau, rõ ràng nhà họ Diệp sắp bị quả báo, nhưng tại sao lại không vui vẻ như hắn tưởng tượng.
Quá khứ của nhà họ Diệp giống như một cây nho độc quấn lấy hắn, ngày đêm hút máu, khiến cho hắn phải chịu nhiều khổ sở.
Nhưng bây giờ khi tự tay mình cắt đi cây nho đó, chẳng qua lại không cảm thấy gì, chỉ có sự khó chịu và buồn nôn đến vô tận.
Sự ngột ngạt, bức bối trong lồng ngực khiến hô hấp của hắn lên xuống cũng khó khăn.
Diệp Hàn Thanh khó chịu đánh vào tay vịn, tần suất càng lúc càng nhanh, nhằm đè nén cảm xúc đang trên đà mất kiểm soát.
Hơi thở ngột ngạt ngày càng tăng khiến hắn chỉ muốn phá hủy một thứ gì đó để trút hết những cảm xúc buồn bực trong lòng.
Điện thoại trong túi hắn lúc này đột ngột vang lên, suy nghĩ của Diệp Hàn Thanh nhất thời bị gián đoạn, hắn lấy điện thoại ra, trên màn hình là WeChat do Ôn Nhuận gửi tới.
[Hôm nay trợ lý mua cho em bánh hoa, ăn rất ngon.
Em gửi hai hộp đến công ty cho anh, anh nhớ kiểm tra lại nhé = 3 =]
Sau đoạn tin nhắn, cậu cũng đăng ảnh tự sướng đang cắn một chiếc bánh hoa, trên ảnh cho thấy Ôn Nhuận vẫn đang còn mặc trang phục diễn, đôi lông mày thanh tú, đôi mắt như biết cười và còn lúm đồng tiền nhỏ ẩn hiện trên má.
Không biết có phải vì cậu đã lớn hơn một tuổi mà thần thái tươi trẻ của cậu đã giảm hơn nhiều so với lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu, hiện tại cả người cậu đều mang hơi thở dáng dấp của một thanh niên khoẻ khoắn nhưng lại không thiếu vẻ anh tuấn mà nhiều người ao ước.
Nhưng bất kể cậu có trông như thế nào, cậu cũng có thể khiến cho trái tim băng lãnh của Diệp Hàn Thanh trở nên mềm mại.
Hắn cúi người đến gần màn hình và chạm vào người thanh niên trong bức ảnh, nỗi phiền muộn trong lồng ngực của Diệp Hàn Thanh dường như tan biến từng chút một.
Cậu giống như một tia sáng đột ngột xông vào thế giới tăm tối của hắn, ấm áp và bình yên.
Bất cứ khi nào trái tim hắn dường như bị bóng tối nuốt chửng khiến hắn không thể thoát ra được, thì cậu luôn là người xuất hiện kịp thời và dùng những lời nói ấm áp nhất để kéo hắn trở về với thế giới.
Lưu lại bức ảnh, Diệp Hàn Thanh gửi lại một tin nhắn cho cậu: [Được rồi.
Khi quay phim nhớ chiếu cố tốt bản thân.
/Hôn]
Sau khi nhận được câu trả lời, Ôn Nhuận xoa xoa vành tai nóng rực của mình, rồi lại nhìn biểu cảm hôn mà hắn đã gửi.
Sau đó đem hai cái bánh hoa còn lại ăn hết, lau tay rồi lại tiếp tục đi quay phim.
Sau khi Hàn Diệp Thanh rời đi, cả phòng bệnh rơi vào một sự im lặng đến chết người.
Diệp Mậu Khai nửa dựa vào đầu giường, vẻ mặt ngờ nghệch, tuỳ ý để yên cho y tá kiểm tra thân thể.
Khuôn mặt của Diệp Hàn Thanh dường như luôn ẩn hiện trước mặt ông, khuôn mặt anh tuấn đó luôn tràn đầy căm hận và chán ghét đối với ông.
Ánh mắt hắn như một con thú dữ, luôn chực chờ muốn cắn vài lỗ máu trên cơ thể của ông.
Máu trong người đã dần nguội lạnh đi một chút.
Lần đầu tiên Diệp Mậu Khai cảm nhận mạnh mẽ được sự căm ghét của người con trai lớn đối với mình.
Ông luôn cho rằng mâu thuẫn giữa ông và Diệp Hàn Thanh là do hắn còn quá trẻ chưa phân biệt được trắng đen.
Chờ khi nào hắn trưởng thành hơn, tạo dựng một sự nghiệp ổn định và một gia đình hạnh phúc, thì lúc đó hắn sẽ hiểu được những suy nghĩ và tình cảm cha con mà ông đã dành cho hắn.
Dù gì thì hắn vẫn là một thành viên của nhà họ Diệp.
Hắn thừa sức để hiểu rằng, vì một người chết mà đối đầu với người sống mà từ bỏ cả Diệp gia to lớn này là một việc ngu ngốc đến cỡ nào.
Nhưng hôm nay đích thân Diệp Hàn Thanh đã tự tay xé bỏ lớp ngăn cách cuối cùng giữa hai người.
Hắn nói một cách rõ ràng với ông, hắn sẽ không bao giờ buông tha cho cái chết của mẹ mình, hắn không chỉ có ý định báo thù kẻ thù của mình, mà còn hận chính cha ruột mình và cả nhà họ Diệp.
Diệp gia và cả Diệp Thị, hắn một cái cũng không có ý định buông tha.
Diệp Mậu Khai mở miệng cười, khịt mũi và lẩm bẩm một mình: “Mày sẽ hối hận…”
Thấy biểu hiện của ông có vẻ không bình thường, Diệp Thu Nhuế cẩn thận bước tới, rót một cốc nước ấm rồi đưa qua, “Ba, đừng tức giận, anh cả, anh ấy tính tình vốn là như thế —-“
Trước khi cô kịp dứt lời, Diệp Mậu Khai bất ngờ hất đổ cốc nước xuống đất, mảnh vỡ và nước văng tung toé đầy trên mặt đất.
Diệp Mâu Khai nghiêm nghị lớn giọng chất vấn: “Con sớm đã biết rồi sao?”
Vẻ mặt Diệp Thu Nhuế cứng đờ, cô nhanh chóng che dấu biểu tình khác lạ, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ba, ba đang nói cái gì vậy? Con nghe không hiểu…”
Diệp Mậu Khai đẩy cô ra, cười lạnh nói: “Con đã biết chuyện từ lâu rồi mà lại giúp con chó cái đó trốn ba sao? Rất tốt, con thật sự là con gái ngoan của Diệp Mậu Khai ba!!”
Ông hung hăng trừng mắt nhìn đứa con gái toàn thân cứng ngắc của mình, trong lòng càng thêm phẫn uất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thu Đình cũng biết sao? Tất cả các người đều giấu giếm–” Ông đang nói, đột nhiên chợt nhớ tới lời của Diệp Hàn Thanh.
“Ông từ rất lâu đã không có con trai rồi…”
“Họ lăn lộn với nhau trên giường của ông một năm trước khi Diệp Thu Đình được sinh ra …”
Một năm trước khi sinh……Diệp Thu Đình…….
Diệp Mậu Khai từ từ mở to mắt, từ chút quay đầu nhìn lại vẻ mặt đầy cắn rứt lương tâm của Diệp Thu Nhuế, một khả năng từ từ hiện ra trong đầu…
Diệp Mậu Khai đột nhiên lấy tay che ngực, co quắp đau đớn, cổ họng chùng xuống phát ra hơi thở nặng nề.
Diệp Thu Nhuế tưởng ông nhớ tới việc làm của mẹ mình nên bị đả kích, lo lắng bước tới an ủi nhưng lại bị Diệp Mậu Khai đẩy ra.
Vẻ mặt méo mó và đôi mắt đỏ hoe, ông bừa bãi nhặt chiếc bình trên bàn ném về phía cô, căm hận nói: “Cút đi, cút khỏi đây!!”
Diệp Thu Nhuế kịp thời né được, chiếc bình rơi xuống đất với một tiếng “nổ” giòn giã.
Cô sợ hãi liếc nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, từ từ lùi lại, ngoài miệng vẫn trấn tĩnh: “Ba, con đi ngay, đừng tức giận, con đi ngay…”
“Cút!”
Diệp Mậu Khai nặng nề thở hổn hển, lần mò tìm lọ thuốc trên bàn, nghiêng lọ đổ ra vài viên thuốc, trực tiếp nuốt xuống, nhịp tim mất cân bằng mới dịu đi một chút.
Sau khi cảm thấy hơi thở có vẻ tốt, Diệp Mâu Khai lấy điện thoại di động gọi cho thư ký.
Thư ký sau một tiếng đồng hồ vội vàng chạy lên phòng bệnh.
Cả căn phòng lộn xộn bị đập phá, nay lại được dọn dẹp sạch sẽ trở lại, không thể nhìn ra trước đó không lâu đã từng xảy ra cuộc tranh chấp.
Thư ký cúi đầu cung kính đứng trước giường bệnh, “Diệp tổng, ngài có gì phân phó?”
Diệp Mậu Khai tựa vào đầu giường, sắc mặt phờ phạc, hai bên thái dương đau nhức, hiện tại ngoài thư ký ra, thì không có người nào khác ông có thể tin tưởng.
“Công ty thế nào?”
Thư ký ngượng ngùng liếc nhìn ông, do dự không biết có nên nói hay không.
“Tôi muốn nghe lời nói thật.” Diệp Mậu Khai lạnh lùng nhìn hắn, trầm