Edit: Vân Anh
Beta: Gùa
Diệp Mậu Khai đã có một giấc mơ.
Ông mơ về hồi mới kết hôn với Cố Tư Ngọc.
Khi đó ông vì áp lực gia đình mà phải chia tay với mối tình đầu Khâu Kế Hà, rồi cùng Cố Tư Ngọc kết hôn.
Tuy rằng bị ép phải đóng kịch, nhưng không thể phủ nhận rằng Cố Tư Ngọc được Cố gia giáo dục rất tốt, tính tình ôn nhu trang nhã, nghi gia nghi thất*, lúc vừa mới kết hôn, ông ta còn không nghĩ muốn cùng Khâu Kế Hà nối lại tình xưa, cả hai quả thực rất hợp nhau.
*Nghi gia nghi thất: Nên vợ nên chồng, ở đây ý chỉ vợ chồng hòa thuận hợp nhau.
Tuy rằng không có tình yêu nồng nàn, nhưng nơi nơi đều tràn ngập ấm áp.
Cố Tư Ngọc quả thật là người phụ nữ của gia đình.
Chỉ là khi đó ông ta trong lòng bức bách, một lòng nhớ thương Khâu Kê Hà, lại dễ dàng bỏ qua khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi này.
Về sau ông tìm được Khâu Kế Hà, đem Khâu Kế Hà nuôi dưỡng ở bên ngoài, lại càng không phát hiện ra được ưu điểm của Cố Tư Ngọc, chỉ cảm thấy cô thật sự khô khan tẻ nhạt, thậm chí còn không có lấy nửa phần dịu dàng của Khâu Kế Hà, chỉ còn tính đối phó.
Nhưng lúc này khi việc xưa được tái hiện lại trong giấc mơ, Diệp Mậu Khai nhận ra, bản thân vậy mà bắt đầu hoài niệm về khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi trước kia.
Một cơn đau thắt ngực ập tới, Diệp Mậu Khai thở hổn hển mở mắt ra, ánh nắng ban mai mờ nhạt ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng bệnh im ắng, chỉ có tiếng máy móc tích tắc đều đặn.
Day day ấn đường, Diệp Mậu Khai thất thần thở dài một hơi, đã năm năm trôi qua rồi, đây là lần đầu tiên ông nằm mơ thấy Cố Tư Ngọc.
Ông tưởng mình đã sớm không nhớ rõ hình dáng của Cố Tư Ngọc nữa, nhưng ở trong mơ, ông thậm chí còn nhớ rất rõ từng cái nhíu mày lẫn nụ cười của cô.
Đó là một người phụ nữ giản dị dịu dàng.
Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, trong mắt ông lại chỉ nhìn thấy Khâu Kế Hà, ông vì mẹ con Khâu Kế Hà mà lát sẵn một con đường, đem hết tâm tư đều đặt trên người Khâu Kế Hà, mà lại lần nữa phớt lờ vợ con hợp pháp của mình.
Lần đầu tiên ông cảm thấy hối hận vô cùng.
Nếu là Cố Tư Ngọc, bà tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với ông ta.
Nếu Cố Tư Ngọc vẫn còn, thì Diệp gia chắc chắn sẽ hòa thuận, thậm chí cả Diệp thị nếu còn ở trong tay Diệp Hàn Thanh cũng sẽ vượt lên một tầm cao mới hơn, chứ không phải chùn bước trước giông bão như này.
Gia đình hòa thuận, sự nghiệp thuận lợi.
Ông cũng sẽ không bị tiện nhân Khâu Kế Hà cùng với dã chủng ả sinh ra chọc cho tức đến đột quỵ.
Diệp Mậu Khai mặt mày biến sắc, từ tận đáy lòng dâng lên nỗi căm hận vô hạn.
Tất cả đều tại Khâu Kế Hà, đều là vì ả tiện nhân này, nên ông ta mới sa sút đến tình trạng này, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta.
……
Diệp Mậu Khai nằm trên giường hồi lâu, mãi đến lúc ánh mặt trời chiếu sáng rực, hộ công* bắt đầu đi làm, ông mới gọi điện cho vệ sĩ của nhà cũ Diệp gia đến đây.
Vệ sĩ khi đến, còn đẩy một chiếc xe lăn.
*hộ công: nhân viên chăm sóc người già.
Đợi bác sĩ kiểm tra xong, Diệp Mậu Khai bảo vệ sĩ để ông ta lên xe lăn.
Hai người vệ sĩ một trái một phải dìu ông lên xe lăn, hai chân bị liệt không có sức lực, chỉ có thể kéo lê trên mặt đất.
Đây là cảm giác xa lạ và nhục nhã, Diệp Mậu Khai nhắm mắt lại, phải mất một lúc lâu ông mới thuyết phục được bản thân chấp nhận nó.
Nắm chặt tay vịn xe lăn, da mặt rũ xuống vết nhăn xếp chồng lên nhau, Diệp Mậu Khai càng ảm đạm hơn, “Đi đến tập đoàn Diệp thị.”
Vệ sĩ đẩy ông xuống, lái xe đưa ông đến Diệp thị.
Đây là lần đầu tiên ông ta đến Diệp thị sau khi khỏi bệnh, có lẽ là tâm trạng của ông ta đã thay đổi, nhìn tòa nhà đã nằm ở đây nhiều năm nay, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập một cảm giác nặng nề.
Hai tên vệ sĩ bảo hộ cho ông ta lên lầu.
Nhân viên nhìn thấy ông tiến vào tòa nhà, ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cung kính chào hỏi.
Diệp Mậu Khai sắc mặt bình tĩnh, trực tiếp đi đến tầng chỗ mà Diệp Thu Nhuế đang làm việc.
Diệp Thu Nhuế đang duyệt tài liệu trong phòng làm việc, gần đây Diệp gia liên tiếp xảy ra chuyện, công ty tồn đọng không ít chuyện, hơn nữa sau khi Diệp Mậu Khai đột quỵ, cô ta không biết sao có chút sợ hãi, vừa lúc lấy cớ công ty nhiều việc quá, số lần đến bệnh viện cũng ít đi.
Không ngờ rằng Diệp Mậu Khai lại tự mình tới đây.
Nhìn thấy người ba ngày càng già đi ngồi trên xe lăn ở cửa, trong mắt Diệp Thu Nhuế chợt lóe lên vẻ kinh sợ, sau đó nhanh chóng giấu đi, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng, đón người vào trong.
“Ba, người làm sao lại đột ngột xuất viện vậy, nếu có việc gì bảo con chạy qua không được sao?”
Diệp Mậu Khai quay xe lăn một cách không thuần thục, ở trong văn phòng dạo một vòng, nhếch môi mỉm cười, “Con bận quá, ba đúng lúc có chuyện cần nói với con, nên đến đây.”
Diệp Thu Nhuế đưa cho ông một tách trà, “Ba có chuyện gì vậy?”
Diệp Mậu Khai nhấp một ngụm trà, con mắt vẩn đục nhìn cô, bỗng nhiên quay đầu sang hướng vệ sĩ nói: “Các ngươi đi ra ngoài, canh ở cửa.”
Hai tên vệ sĩ đáp một tiếng rồi đi ra, Diệp Thu Nhuế thấy thế, trong lòng lại càng lo lắng hơn.
“Không cần căng thẳng như vậy.” Diệp Mậu Khai nói: “Con là con gái ruột của ta, ta không bắt con phải như thế nào cả.” Ông cố ý nhấn mạnh chữ hai chữ “ruột”, ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng.
Hai ngày sau khi ông ta tỉnh lại, Diệp Thu Nhuế liền gửi kết quả giám định cha con đến.
Tuy rằng chứng minh được quan hệ huyết thống, nhưng Diệp Mậu Khai không biểu hiện ra sự vui mừng.
Ngược lại thường đánh giá ánh mắt nham hiểm lại hời hợt của cô.
Diệp Thu Nhuế chỉ có thể phối hợp với ông mà nở một nụ cười.
“Ta hôm nay đến, chỉ là muốn cùng con tâm sự thôi.” Diệp Mậu Khai đặt chén trà xuống, bình tĩnh nhìn cô, “Giả dụ giữa ta và mẹ con, con chỉ được chọn một người, con sẽ chọn ai?”
Diệp Thu Nhuế nheo mắt, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của ông, cô ta không dám do dự, buột miệng nói: “Đương nhiên là ba rồi.”
Diệp Mậu Khai cười quái dị, “Vậy tại sao con nhiều năm qua lại giúp ả tiện nhân kia nói dối ta vậy?”
Diệp Thu Nhuế ấp úng nói không nên lời, nhưng mà nỗi bất an trong lòng càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Diệp Mậu Khai hôm nay hình như có gì không đúng lắm.
“Bỏ đi, ta cũng không muốn lôi chuyện cũ ra tính toán với con, những chuyện này đều là quá khứ rồi.” Diệp Mậu Khai xua tay một cách hào phóng, sắc mặt dịu đi đôi chút nói: “Ta cho con một cơ hội nữa.”
“Ba có ý gì?” Diệp Thu Nhuế không dám khinh suất, cẩn thận thăm dò.
Diệp Mậu Khai lại không có trả lời cô, tự bồi thêm một câu: “Con cũng thấy rồi đấy, anh hai con hận Diệp gia ta thấu xương, Gia Gia lại trở thành người thực vật, Diệp gia…… cũng chỉ còn lại mỗi mình con.”
Tim Diệp Thu Nhuế đập càng nhanh hơn, cô không dám tin nhìn Diệp Mậu Khai, không ngờ rằng nguyện vọng giấu kín trong lòng bao năm nay, thế nhưng hôm nay lại trở thành sự thật.
Căng thẳng nuốt nước miếng, Diệp Thu Nhuế cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Ba người đừng nói như vậy, Diệp gia không phải còn có ba chống đỡ sao?”
“Ta đã già rồi…… sắp không chống đỡ được nữa rồi”, ánh mắt Diệp Mậu Khai hơi trầm xuống, trên mặt lại lộ nét cười ôn nhu: “Diệp gia sớm hay muộn cũng phải giao cho con.” Không đợi Diệp Thu Nhuế phản ứng lại, ông ngay sau đó nói: “Chẳng qua là……”
Tim Diệp Thu Nhuế nặng trĩu, lại nghe thấy ông ta nói tiếp: “Con có người mẹ như vậy, ta thật sự không yên tâm……”
Diệp Mậu Khai giống như bao người cha khác nhìn vẻ mặt đang lo lắng của con gái, cười nói: “Tiện nhân kia làm ra bao nhiêu chuyện như vậy, Diệp gia không thể dung túng cho bà ta được nữa, dù cho là bà ta hay là tên dã chủng kia, chỉ cần còn sống đều sẽ khiến Diệp gia vô cùng hổ thẹn……” Ông liếc mắt quan sát sắc mặt của Diệp Thu Nhuế, chậm rãi nói: “Con là người thừa kế của Diệp thị, nên lấy đại cục làm trọng, có đúng không?”
Đôi mắt đờ đẫn của Diệp Thu Nhuế đảo liên hồi, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Mậu Khai, rốt cục cũng hiểu được ý của câu “Cho thêm một cơ hội nữa” lúc đầu ông nói.
Ông ta dùng Diệp thị ép cô phải lựa chọn giữa ông ta và mẹ của mình.
Chọn ông ta, Diệp thị kia chính là của cô rồi.
Nếu chọn mẹ và em trai cô…… sẽ ra kết quả gì đây, cô ta cũng không biết, cũng không dám nghĩ đến.
Trên gương mặt cứng ngắc cố gắng nặn ra một nụ cười, Diệp Thu Nhuế miễn