Edit: Minh Thư
Beta: Gùa
Thời gian nghỉ ở nhà quá dài, dẫn đến khi ngày nghỉ kết thúc, lịch trình công việc của Ôn Nhuận lại lần nữa bận rộn bù đầu bù cổ.
Đầu tiên là cậu cùng với đoàn phim tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ.
Ngay sau đó lại đi chụp hình cho bìa tạp chí, sau đó thì lại đủ các loại hoạt động.
.
.
.
.
.
Khuất Tố sợ cậu một lời không hợp lại tiếp tục nghỉ ngơi mấy tháng, thành ra ra sức sắp xếp kín hết lịch trình của cậu, hận không thể gộp thêm lịch trình năm sau của cậu vào.
Đợi tới khi Ôn Nhuận cuối cùng cũng có một chút thời gian nghỉ ngơi để thở thì đã cuối tháng 9, thời tiết cuối hè đầu thu, trời vẫn nóng hừng hực như lửa đốt.
Ôn Nhuận kéo vali hành lý từ trên xe xuống, Khuất Tố đăng lịch trình của cậu lên trên Wechat, nói: “Ngày mốt công chiếu, chị sẽ tới đón cậu.”
Ôn Nhuận gật gật đầu, vẫy tay với cô rồi kéo hành lý đi lên lầu.
Bây giờ vẫn là giữa trưa, Diệp Hàn Thanh còn chưa tan làm, trong nhà chắc là cũng chỉ có người giúp việc và Hạch Đào ở nhà.
Người giúp việc là đặc biệt mời đến để chăm sóc cho Hạch Đào, cậu và Diệp Hàn Thanh đều phải đi làm, sợ Hạch Đào một mình một chó ở nhà xảy ra chuyện, liền bàn bạc một chút, cố ý mời người giúp việc, khi hai người không có nhà người giúp việc sẽ tới chăm sóc cho Hạch Đào, tới giờ liền đưa nó ra ngoài đi dạo.
Ôn Nhuận tính toán, có lẽ đã nửa tháng không gặp Hạch Đào và ba của nó .
Mở cửa ra, Ôn Nhuận còn đang thay giày đã nghe thấy tiếng chạy trong nhà, một con chó con lông màu xám vẫy cái đuôi nhào tới, ra sức dụi dụi trên người Ôn Nhuận, Hạch Đào đã to lớn hơn nhiều, nó ăn nhiều vận động cũng nhiều, thoạt nhìn hình thể phải lớn hơn một vòng so với chó con cùng tuổi, mặc dù không hề tròn trịa như trước đây, nhưng vẫn là thằng nhóc con mập mạp.
Ôn nhuận ngồi xổm xuống, ôm nó đùa giỡn trong chốc lát mới vỗ vỗ cái đầu đầy lông của nó, “Ngồi xuống, chờ ba thay giày.”
Hạch Đào thè lưỡi ngậm dép lê của cậu, đôi mắt màu xanh lam lóe lên tia thích thú.
Dép lê bị nó ngậm đi, Ôn Nhuận đoạt nhưng không lấy lại được, dạy dỗ nó vài câu, Hạch Đào còn tưởng rằng đang chơi đùa, vui vẻ vẫy đuôi nhào đến.
“Ba con nói rất đúng, con chó ngốc.” Ôn Nhuận nắm lỗ tai nó một phen, đi chân đất vào trong, người giúp việc thấy cậu như vậy, vội vàng đi lấy một đôi dép mới mở ra cho cậu, kết quả Ôn Nhuận còn chưa mang, lại bị con chó đặt dưới bụng.
Lỗ tai con chó cụp lại, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng, giống như đang tranh công.
“Quên đi, không mang.” Ôn Nhuận khoát tay với bảo mẫu, đem vali hành lý đặt ở một bên, còn mình ngồi xuống sô pha, Hạch Đào nhắm mắt theo đuôi đi theo chân cậu, thấy cậu ngồi xuống, lại ngậm dép lê nằm bên chân cậu.
Ôn Nhuận dứt khoát lấy chân giẫm tới giẫm lui trên cái bụng lông xù của nó, thuận tiện hỏi người giúp việc: “Hôm nay có dắt Hạch Đào đi dạo chưa?”
“Vẫn chưa.
Còn chưa tới thời gian ra ngoài hàng ngày.” Ôn Nhuận gật gật đầu, “Hôm nay chị tan làm sớm một chút đi, tôi dắt nó ra ngoài.”
Người giúp việc đồng ý, dọn dẹp một chút thì tan làm về nhà.
Ôn Nhuận tự mình sắp xếp quần áo trong vali hành lý xong lại chạy đi tắm rửa cả người đầy mồ hôi, sau khi thay bộ quần áo bình thường thoải mái, mới đeo cho Hạch Đào cái vòng và dây xích, chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này Hạch Đào đã từ bỏ dép lê, thè lưỡi chạy vòng quanh Ôn Nhuận.
Bình thường nó sẽ ra ngoài đi dạo vào khoảng thời gian này, thấy Ôn Nhuận đeo cho mình vòng cổ và dây xích, liền biết sắp ra ngoài chơi , lần này nhưng thật ra thông minh không có quấy rối, con chó tự mình ngậm dây chờ ở một bên.
Chờ ôn nhuận thay giày xong, lại kéo dây xích chó, một người một chó mới ra cửa.
Ôn Nhuận không có dắt chó đi dạo ở khu nhà, mà là mở xe, chuẩn bị đi đón ba của Hạch Đào tan làm.
Hai người nửa tháng không gặp mặt, mỗi ngày đều là video, tuy rằng ngoài miệng ngại nói, nhưng thật ra Ôn Nhuận vô cùng nhớ nhung Diệp Hàn Thanh.
Hiện giờ từ trên xuống dưới truyền thông Tinh Vực đều biết Ôn Nhuận là vợ chủ tịch, ngay khi Ôn Nhuận vừa dắt chó đi vào cửa, nhân viên lễ tân đã nhiệt tình chào đón, “Thầy Ôn là tới tìm Diệp tổng sao? Diệp tổng lúc này đang họp.” Nói xong liền gọi thông báo cho thư ký trên lầu.
“Vậy tôi đến văn phòng chờ.” Ôn Nhuận gật đầu, quẹt thẻ đi lên thang máy chuyên dụng.
Đây là lần đầu tiên Hạch Đào đến công ty, phấn khích nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy thuận mắt, liền có ý đồ dùng miệng cắn một cái, Ôn Nhuận bắt nó kéo trở về vô số lần, nghiêm túc dạy dỗ, “Ở bên ngoài không được cắn đồ vật lung tung, biết không?”
Chó con nghiêng đầu, đôi mắt xanh lam vô tội chớp chớp.
“Rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc?” Ôn Nhuận sờ đầu nó một phen, bạn nói nó ngốc, thì nó rất thông minh, làm chuyện xấu còn biết chạy tới làm nũng với Ôn Nhuận cầu xin tha thứ.
Nói nó thông minh, nhưng không bao giờ nhớ lâu, hết lần này đến lần khác làm chuyện xấu.
Cũng do tính tình Ôn Nhuận hiền lành, có kiên nhẫn, không thế nào tức giận với nó, bằng không con chó ngốc này đoán chừng đã sớm bị ba lớn của nó làm lẩu.
“Chờ gặp ba lớn của con, xem con còn kiêu ngạo.” Ôn Nhuận nhấn nhấn cái mũi nó.
Dắt nó ra thang máy.
Thư ký nhận được điện thoại của lễ tân đang đợi ở cửa thang máy, khi thấy Ôn Nhuận dắt chó đi ra, ánh mắt trợ lý đột nhiên sáng ngời, nở nụ cười nhiệt tình khác thường mời Ôn Nhuận tới văn phòng, “Diệp tổng đang họp, khoảng chừng nửa tiếng nữa là kết thúc, có cần tôi đi vào báo một tiếng với Diệp tổng không?”
“Không cần.” Ôn Nhuận nói: “Không có gì việc gấp, tôi ở đây chờ.”
Trợ lý gật gật đầu, “Ngài dùng trà, cà phê hay là nước trái cây?”
“Trà đi, cám ơn.”
Nhận được câu trả lời, trợ lý liền bước từng bước cẩn thận ra ngoài.
Ôn Nhuận quen thuộc đi tới lấy máy tính bảng trên bàn làm việc của Diệp Hàn Thanh để chơi, Hạch Đào ngồi hai phút liền chịu không nổi, dùng móng vuốt kéo dây xích của mình, kêu ẳng ẳng có ý đồ khiến cho Ôn Nhuận thả nó đi chơi.
Ôn Nhuận vô tình cự tuyệt yêu cầu của nó, thậm chí buộc dây xích ở trên chân bàn trà gỗ, cảnh cáo nói: “Không được chạy lung tung.
Nếu không đợi lát nữa ba để ba lớn đánh con.”
Khi trợ lý mang trà đi vào liền thấy một con chó con đàn nằm co quắp.
Ôn Nhuận vùi mình vào bên trong sô pha, một tay cầm máy tính bảng đọc tài liệu, tay kia thì vừa lúc để lên trên đầu chó con, vô ý thức động một chút, sờ hai cái trên đầu con chó.
Trợ lý rùng mình, khay trà bưng trong tay gần như không vững, “Mời ngài dùng trà.”
“Cám ơn.” Ôn Nhuận ngẩng đầu, nở nụ cười với trợ lý.
Khi trợ lý lui ra ngoài, mặt vẫn đỏ.
Nhóm trợ lý: “Giá trị nhan sắc của Ôn sữa thật là thần tiên prrrr, làm sao có thể có anh chàng đẹp như vậy, tôi liếc mắt nhìn một cái thanh máu đã cạn.”
“Chẳng lẽ các cô không phát hiện, làn da của nhóc Ôn mịn màng hơn nhiều so với trước kia sao? Tôi nghe nói sinh hoạt tình dục hài hòa, thần sắc da dẻ đều đặc biệt tốt.”
“Đây là sự thật! ! Tôi nhớ rõ lịch trình gần nhất của nhóc Ôn đặc biệt nhiều, hầu như là làm liên tục, bình thường mà nói hẳn là vẻ mặt phải tiều tụy lắm? ]
“Quả nhiên được Diệp tổng tưới thật là tốt.”
.
.
.
.
.
Khi Diệp Hàn Thanh từ phòng họp đi ra, liền thấy mấy trợ lý đang lén lút.
Hắn cau mày, nghiêm giọng nói: “Các cô đang làm cái gì vậy?”
Nhóm trợ lý bị hoảng sợ, đối diện vẻ mặt âm trầm của hắn đều bị dọa sợ hãi, trợ lý cách Diệp Hàn Thanh gần ho khan một tiếng, vẻ mặt ổn trọng nói: “Thầy Ôn đang ở văn phòng chờ ngài.”
Diệp Hàn Thanh quả nhiên không có tiếp tục chất vấn, đi vào văn phòng.
Trong văn phòng, Ôn Nhuận đang dạy dỗ Hạch Đào, “Con đã là một con chó lớn, phải hiểu chuyện, không thể chạy lung tung cũng không thể cắn đồ vật lung tung hiểu không?”
Hạch Đào đặt cái đầu lông xù lên đầu gối của mình, nhìn cậu với vẻ mặt “Ba nói cái gì con nghe không hiểu”.
Ôn Nhuận đang muốn tiếp tục dạy dỗ, chỉ thấy nó bỗng nhiên kêu một tiếng, kẹp chặt cái đuôi nghiêm chỉnh ngồi xuống , hai cái lỗ tai áp về phía sau, nhìn từ phía trước gần như không thấy.
“Nó lại gây chuyện?” Giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau.
Ôn Nhuận ngạc nhiên vui mừng quay đầu lại, thì thấy Diệp Hàn Thanh đang đứng ở cửa.
“Không có,