Edit: Hồng
Beta: Thanh Thảo, Gùa
Ôn Nhuận bị lăn qua lộn lại đủ với mọi tư thế mới lạ cả một đêm, thời điểm khi hai người rời đi đã là vào ngày hôm sau.
Ôn Nhuận cả mặt vẫn còn một tầng ửng đỏ vẫn chưa phai nhạt.
Nếu không phải do Diệp Hàn Thanh ngăn cản, cậu hận không thể tự mình đem khăn trải giường bị làm bẩn giặt sạch sẽ trước khi rời đi.
Khi hai người lên xe, Ôn Nhuận cố gắng nhẫn nhịn, vẫn không kiềm được là nhỏ giọng oán hận: “Lần sau đừng đến khách sạn.”
Đến khách sạn luôn tạo cho cậu cảm giác xấu hổ, dường như mọi người đều sẽ biết họ làm gì.
Hơn nữa nhà rộng như vậy, không phải là không có phòng, tại sao cứ nhất định là vào khách sạn.
“Được rồi, lần sau sẽ không đi nữa.”Diệp Hàn Thanh phụ họa gật đầu đồng ý, thì thầm: “Hôm qua chính là nhất thời hứng khởi, anh nghe nói sau khi các cặp đôi khác ăn tối và xem phim, cuối cùng họ đều sẽ đi thuê khách sạn.”
Diệp Hàn Thanh nở nụ cười đầy thoả mãn, “Anh chỉ muốn cùng em làm gì đó giữa hai người yêu nhau.”
Ôn Nhuận nhẹ nhàng, bẽn lẽn mím môi, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm hoặc xem phim đều có thể, còn cái kia……..
chúng ta vẫn là nên về nhà đi.”
Diệp Hàn Thanh sung sướng cười, “Được.”
.…….
Ôn Nhuận trực tiếp tiễn Diệp Hàn Thanh đến công ty, bọn họ sớm đi ra ngoài, nên lúc đến công ty vẫn còn chưa tới giờ vào làm.
Ngay khi hai người vừa ra khỏi thang máy họ đã nghe thấy tiếng Hạch Đào khóc lóc kêu ư ử.
Một nhóm các cô gái trẻ tụ tập xung quanh trêu chọc nó bằng đồ ăn vặt.
Hạch Đào bị bọn họ vây xung quanh, cái này cọ cọ, cái kia liếm liếm, đã hoàn toàn không nhìn ra ngày hôm qua vẫn còn buồn bực vì bị cha bỏ rơi.
Dư Bưu nhìn thấy hai người sớm nhất, liền bước lên chào hỏi, “Diệp tổng sớm, Ôn tiên sinh sớm.”
“Tối hôm qua làm phiền anh rồi.”Ôn Nhuận cười nói.
Diệp Hàn Thanh cũng gật đầu, “Thành tích tháng này thông báo cho bên tài chính tăng thêm 10%.”
Dư Bưu sờ sờ đầu, cười đến không thấy răng, “Cám ơn Diệp tổng.”
Khi cả ba nói chuyện, các trợ lý cũng nhanh chóng giải tán trở về chỗ ngồi của mình.
Nhưng ngược lại Hạch Đào vặn vẹo mông, mặc kệ Ôn Nhuận có đang gọi nó thế nào, cộc cộc vội vàng vọt vào phòng làm việc, sau đó đem toàn bộ thân mình chui xuống gầm bàn cà phê mà trốn.
“Con trai của anh đang tức giận.”Ôn Nhuận bất đắc dĩ nói.
Diệp Hàn Thanh nhướng mày, nghĩ lại tối hôm qua có phải đã gửi cún con ngốc nghếch này đến nhà người khác, suy nghĩ một chút với vẻ mặt bình tĩnh, bước tới chỗ trợ lý, “Đồ ăn vặt vừa rồi còn không?”
Trợ lý ngẩn người, “Ngài nói loại nào?”
Diệp Hàn Thanh không biết là loại nào, vì vậy hắn nói: “Anh vừa rồi cho cún ngốc ăn loại nào.”
Trợ lý sững sờ gật đầu, từ trong ngăn kéo phía dưới lấy ra một giỏ nhỏ đầy đồ ăn vặt đưa cho hắn, “Chính là loại này, Hạch Đào đều đã nếm qua một chút.”
Trong đó chứa đầy thịt khô như thịt bò khô, Diệp Hàn Thanh nhìn một cái rồi cầm cả giỏ đi, “Tiền ăn vặt sẽ được Tiểu Lộ hoàn trả.
Nhân tiện mua nhiều thêm một phần bỏ vào tủ đựng thức ăn.”
Trợ lý nói “Ồ”một tiếng, chờ khi hắn đã bước vào văn phòng, vẫn chưa có lấy lại tinh thần.
Trong phòng làm việc, Ôn Nhuận đang ngồi xổm ở bên cạnh bàn cà phê, cố gắng dỗ dành Hạch Đào đi ra ngoài.
Nhưng Hạch Đào chính là đang tức giận, đầu quay vào trong, trong cổ họng phát ra vài tiếng uỷ khuất đầy oan ức ô ô.
“Dùng thử cái này xem.”Diệp Hàn Thanh đưa giỏ đồ ăn vặt qua.
Ôn Nhuận do dự một chút, liền phát hiện một bịch thịt bò, xé ra lấy treo ở ngoài bàn cà phê, “Hạch Đào? Ra ngoài ăn thịt.”
Đầu của Hạch Đào hướng bên ngoài một chút, mũi giật giật, sau đó lại rụt trở về.
Ôn Nhuận lo lắng, “Còn tức giận sao.”
Diệp Hàn Thanh nhìn một giỏ đồ ăn vặt, sau đó tách ra hai miếng thịt khô để trên cùng, đặt cả cái giỏ xuống đất, đẩy tới trước mặt nó: “Ra đây tất cả liền là của con.”
“Woa?”Hạch Đào thò ra nửa cái đầu, đôi mắt xanh lam lấp lánh sáng rực lên, ngập ngừng thử móc chiếc giỏ bằng chân của mình.
“Khi nào chịu ra sẽ đưa cho con.”Diệp Hàn Thanh bình tĩnh kéo giỏ đồ ăn vặt ra xa một chút.
Hạch Đào nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, không biết có nghe hiểu hay không, nhưng thấy nó hoạt động tứ chi như rùa, rồi chui nửa người ra khỏi bàn cà phê.
Ôn Nhuận liền đút cho nó một miếng thịt bò khô, nó ngay lập tức cao hứng trở nên vui vẻ, ngay khắc chui toàn bộ người ra ngoài, vẫy đuôi hướng vào chân Diệp Hàn Thanh, thè lưỡi ra thèm muốn món ăn vặt trong tay Diệp Hàn Thanh.
Ai ngờ Diệp Hàn Thanh chỉ cho nó ăn bịch thịt bò khô đã được mở ra còn giỏ đồ ăn vặt, những bịch khác còn lại ở ngay trước mặt nó cầm bỏ vào ngăn kéo khoá lại.
Hạch Đào lấy móng vuốt đi mở ngăn kéo, thấy mở không ra, nó ngượng ngùng làm nũng đi xoa xoa Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh lạnh lùng vỗ đầu ngốc của nó.
“Vừa nãy là lừa con thôi, đồ ăn vặt ăn nhiều đối với thân thể không tốt.”
Hạch Đào: “……”
Đôi mắt lam mờ mịt chớp chớp, cuối cùng cún con cũng nhận ra rằng ba nó không có ý định đem những món quà vặt đã giấu cho nó.
Đột nhiên nức nở, bổ nhào vào trong lòng của Ôn Nhuận, uỷ khuất sủa lên thảm thiết.
“Ngoan, trở về liền sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”Ôn Nhuận ôm nó vào lòng xoa dịu, oán trách nói: “Anh đừng có lúc nào cũng bắt nạt con.
Lúc tức giận lại phải dỗ dành.”
Nhưng Diệp Hàn Thanh khẳng định, chắc chắn sẽ không dỗ, cuối cùng còn không phải để cậu đi dỗ con trai hay sao.
Diệp Hàn Thanh buông hai tay, lạnh lùng nói: “Con hư tại mẹ, em cũng đừng quá chiều quen nó.”
Hạch Đào quay đầu hướng hắn thút thít, như thể phản bác.
Ôn Nhuận không có biện pháp gì với họ, vì vậy cậu chỉ có thể xoa nắn lỗ tai đầy lông tơ của Hạch Đào, ngăn cho nó cùng với ba cãi nhau, có ồn ào, cãi nhau thế này thì sau đó không chừng còn có khả năng bị đánh.
.……
Diệp Hàn Thanh chuẩn bị vào làm, Ôn Nhuận ở lại không được bao lâu liền đem cún con uể oải không vui về nhà trước.
Trở về nhà không nhìn thấy ba lớn, cún con mới mừng rỡ hơn một chút, nó lôi đồ chơi ra khỏi ổ vừa chơi vừa đi theo nghịch chân của Ôn Nhuận.
Vì để đền bù cho cún con, khi Ôn Nhuận nấu bữa trưa, cậu đã đặc biệt nấu riêng một miếng thịt bò cho một mình nó, Hạch Đào ăn no thở hổn hển, một lần nữa vui vẻ trở lại.
Ôn Nhuận ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau cũng chính là buổi công chiếu đầu tiên của , Khuất Tố lái xe đến đón cậu đi tham gia họp báo buổi công chiếu.
Bộ phim được chú ý rất nhiều cũng nhờ sự máu lửa của do Ôn Nhuận thủ vai chính trước đây nên bộ phim đã nhận được một làn sóng chú ý và cả dàn ê-kíp vốn im hơi lặng tiếng trước đó cũng nhờ nó đã có tên tuổi như bây giờ.
Trong ngày công chiếu, không chỉ có mặt đông đảo giới truyền thông mà còn rất nhiều Sữa Bột cũng cố tình từ những nơi khác đến để gặp mặt Ôn Nhuận.
Bên cạnh sự nổi tiếng của Ôn Nhuận, đội ngũ sáng tạo chính của phim, từ đạo diễn đến nam thứ đều là lính mới trong giới, danh tiếng cũng không có gì rõ ràng.
Vốn dĩ, giới truyền thông cũng chỉ hướng về phía Ôn Nhuận, nhưng sau khi đến nơi, họ mới phát hiện không chỉ có Ôn Nhuận, mà còn xuất hiện nam ảnh đế Vệ Dã.
Vệ Dã đã nổi tiếng từ nhiều năm nay, sau này anh giải nghệ lui về hậu trường, rất ít khi xuất hiện trên các bộ phim truyền hình hay điện ảnh, tuy nhiên thành tích của anh sẽ không bị lãng quên.
Vì điều này mà địa vị của anh lại càng lúc càng cao không ai có thể đạt được.
Lúc trước Ôn Nhuận xuất đạo, anh đã từng tự mình nhận là giáo viên của Ôn Nhuận, nay anh ấy bất ngờ xuất hiện tại sự kiện, tất cả mọi người đều bất ngờ lẫn kinh ngạc.
Họ cho rằng anh là đang muốn cổ vũ cho học sinh, dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên của Ôn Nhuận, không thể làm quá mức khó coi.
Chỉ có Ôn Nhuận đang cười đối mặt với giới truyền thông mới biết Vệ Dã là đang ủng hộ người yêu của mình.
Sau khi công chiếu, các nhà phê bình phim chuyên nghiệp đã sớm viết lời bình và khen ngợi nó.
Chủ đề được định sẵn không phải là một bộ phim phổ biến cho mọi lứa tuổi.
Nhưng điều này không có nghĩa là nó không xuất sắc.
Lâm Cảnh cũng vì bộ phim này mà đã chuẩn bị trong một thời gian dài, và hai diễn viên cũng đã bộc lộ hết khả năng diễn xuất một cách hoàn hảo, đã lột tả được những cảm xúc mà anh mong muốn.
Anh đã sử dụng những hình ảnh ấm áp kết hợp với âm nhạc vui tươi để kể về một đoạn tình cảm đầy ảm đạm và mông lung.
Sáng và tối, nhanh và chậm, niềm vui gặp gỡ và nỗi sầu muộn sinh sôi trong bóng tối, nơi nào cũng có cảnh đẹp, nhưng cũng có cạm bẫy.
Mỗi một chi tiết trong phim đều là một cái móc, nó đều ẩn chứa cái kết trong tương lai.
Đây là một bộ