Phó văn Thanh không nghe được tiếng cô nữa liền nhíu mày: "Thế nào?"
Hạ Thuần vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, ngữ khí bình tĩnh nói: "Không, không có gì, chính là đột nhiên nhớ tới lần trước anh nói tôi nhát gan"
Quả thực là nhát gan, anh nhẹ nhàng cạy mở nội tâm của cô nàng vỏ sò, cô liền khẩn trương muốn chết
Phó Văn Thanh nói: "Nếu hành vi của cô ta không làm cô thoải mái vậy liền đi giải quyết chuyện này.
Có biết phải giải quyết như thế nào chưa?"
Hạ Thuần gật gật đầu: "Tôi biết rồi, kì thật chỉ cần tự mình chất vấn cậu ta đem tên tôi gạch đi là tốt rồi.
Nhưng mà tôi lo lắng cậu ta không chịu gạch tên tôi, ngược lại.."
Phó Văn Thanh tiếp lời nói trong lòng cô: "Ngược lại đem việc Cát Long Đào đến trễ là do cô sao?"
Hạ Thuần gật đầu: "Đúng là như vậy.
Tôi..
tôi không dám"
Phó Văn Thanh hỏi: "Vì cái gì không dám? Cậu ta chỉ là một thằng nhóc có thể làm gì cô? Bối cảnh gia đình cậu ta tốt như vậy cũng không có khả năng làm trường học vô duyên vô cớ đuổi học cô, hiệu trưởng càng không làm chuyện không có đầu óc như vậy"
Thanh âm Hạ Thuần cơ hồ nhỏ tới mức muốn chạm đất: "Anh nói không sai, nhưng anh không biết việc..
đắc tội cậu ta người như tôi sẽ bị cả lớp xa lánh, sẽ bị nhằm vào"
Hồi nhỏ, Phó Văn Thanh luôn ở trường tư tốt nhất học tập do Tập đoàn Phó thị đầu tư, ở đó các bạn không giàu thì cũng khá gi, thêm nữa tập đoàn Phó thị là đại cổ đông của trường, việc xa lánh này anh chưa hề trải qua
Loại việc đáng khinh như vậy cũng không chỉ thế giới người lớn mới có
Mà tuổi vị thành niên cũng có
"Bọn họ bình thường đều nhằm vào cô sao?"
"Thỉnh thoảng"
"Nhằm vào cô như thế nào?"
"Họ để