Hạ gia
Hạ Thuần ăn xong cơm chiều bị kêu đi rửa chén.
Sau khi trở về phòng, Hạ Thuần từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp giấy.
Trong hộp giấy là một thỏi son môi, đây là quà sinh nhật của ca ca hàng xóm tặng cô.
Hạ Thuần không dám ở nhà thoa son, cho nên chỉ có thể lặng lẽ thoa cho búp bê Tây Dương.
Hạ Thuần dùng bút lông sạch sẽ lúc trước lấy son môi, đang chuẩn bị thoa lên môi cho búp bê Tây Dương.
Phó Văn Thanh trong cơ thể búp bê nghe được Hạ Thuần mở miệng nắp son, rốt cuộc nhịn không được nói chuyện: "Đừng son môi cho tôi"
Thanh âm xuất hiện trong đầu Hạ Thuần.
"Lạch cạch"
Bút lông rơi trên mặt đất.
Hạ Thuần mở to hai mắt, nhìn xung quanh một vòng.
Nhưng trong phòng vẫn bình thường, không có gì cả, sao có người nói chuyện được, hơn nữa giọng nói đó lại là của idol cô!
Cô nhất định là xuất hiện ảo giác rồi.
Hạ Thuần nhặt bút lông lên tiếp tục hướng tới miệng Phó Văn Thanh, ngòi bút còn chưa kịp chạm tới, giọng búp bê Tây Dương truyền đến trầm thấp lại táo bạo lên tiếng: "Tiểu bằng hữu, tôi vừa mới nói, đừng son môi cho tôi"
Ngay sau đó, tưởng như muốn hiện thân ra gây không ít phiền phức cho cô
"Lạch cạch"
Bút lông trong tay Hạ Thuần lần nữa rơi xuống.
Cô xoa xoa lỗ tai, lắc lắc đầu, ảo giác sao lại càng trở nên nghiêm trọng!
Giống như thật sự..
thật sự có một người trong đầu nói chuyện