Hạ Thuần mang theo sách vở cùng quyển toán học đẩy cửa thư phòng
Đang xem sách Hạ Nguyệt nhìn thấy Hạ Thuần tiến vào phòng của cô, giận không thể át mà hét lớn: "Chị tới thư phòng em làm gì? Đi ra ngoài mau! Chị ở gần em không thể làm bài"
Hạ Thuần bị dọa sửng sốt, xấu hổ lại vô thố mà đứng ở cửa thư phòng.
Cô chỉ muốn dùng thư phòng một chút chẳng lẽ thật sự ảnh hưởng tới Hạ Nguyệt làm bài?
Chính là, phòng cô không có điều hòa, không có thiết bị sưởi ấm, nếu chỉ có một chút ấm áp cô sẽ không tới thư phòng của Hạ Nguyệt.
Liễu Tú Quyên nghe được động tĩnh, từ thư phòng đi tới, ôm cánh tay mắt lạnh nhìn Hạ Thuần: "Em mày sắp thi cuối kì rồi, mày không thể nhường nó một chút sao?"
Hạ Thuần gan to mở miệng giải thích: "Con..
Phòng con quá lạnh, căn bản không có biện pháp làm bài thi"
Hạ Đức cũng đi ra, giọng điệu mềm dịu cùng Hạ thuần nói: "Thuần Thuần, em con lần trước thi không tốt.
Kì thi cuối kì không thể thi rớt, nếu không hơn 3 điểm sx không đến được trường tốt.
Con ngoan ngoãn nghe lời được không?"
Vành mắt hạ THuần phiếm hồng, nắm chặt bài thi, cúi đầu trở về phòng
Cô còn chưa đi đến phòng bên tai truyền đến một tiếng đóng sập cửa chói tai, Liễu Tú Quyên chỉ trích: "Đã lớn như vậy rồi còn không hiểu chuyện! Thật là con bạch nhãn lang! Mỗi ngày đều đem mình tức chết!"
Hạ Thuần đi vào phòng, run run khóa trái của, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống nền nhà
Cô đem búp bê gắt gao ôm chặt trong ngực, lẩm bẩm khóc: "Thực ra mình..
mình cũng muốn thi"
Rốt cuộc thì khi nào mới có thể thoát khỏi cuộc sống như vậy
Hạ Thuần khóc vài phút, hít hít cái mũi, rút ra khăn giấy lau sạch nước mắt
Phó Văn Thanh bỗng nhiên lên tiếng: "Khóc?"
Hạ Thuần hít lên một tiếng kinh ngạc hỏi: "Anh..
anh không phải đã đi rồi sao?"
Chỉ có Hạ THuần mỗi laàn gọi Phó Văn Thanh nói một câu kết thúc anh mới có thể rời đi, nếu không sẽ luôn ở lại 12h lúc sau mới tự động trở về thân thể mình.
Vừa rồi Hạ Thuần vẫn chưa nói "Hẹn gặp lại" cho nên Phó Văn thanh vẫn luôn ở đây.
Chỉ là làm bộ rời đi
Phó Văn Thanh lừa Hạ thuần: "Vốn dĩ muốn đi nhưng nghe được có người nói chuyện nên lưu lại"
Hạ THuần thấp giọng "Nga" môt tiếng khổ sở lại ủy khuất mà lẩm bẩm: