Hạ Thuần nhìn thấy thái độ Phó Văn Thanh không tốt lắm, cô sợ bị hiểu lầm, lòng bàn tay vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh.
Phó Văn Thanh nhìn ra được Hạ Thuần nhát gan mà cô vẫn là học sinh cấp 3 sợ chậm trễ việc học của cô, anh cũng không cùng cô nói chuyện nữa, chỉ nói: "Cô nên học đi thôi"
Hạ Thuần chờ mong hỏi: "Cái kia, vậy còn anh? Phải rời khỏi đây sao?"
Phó Văn Thanh nói: "Tôi vẫn luôn cùng cô nói chuyện, cô không sợ người nhà cô bên ngoài nghe được sao?"
"Không sao cả, dù sao giọng anh luôn ở trong đầu tôi.
Nếu bị họ nghe được cùng lắm cũng chỉ cho rằng tôi lầm bầm lầu bầu"
Hạ Thuần ngữ khí có điểm vui sướng, đây là bí mật nhỏ của cô và Phó Văn Thanh, bí mật chỉ thuộc về bọn họ.
"Nga, ra là vậy"
"Đúng"
Phó Văn Thanh vẫn nói: "Mau đi học bài"
Đọc sách là con đường học tập của rất nhiều người, hẳn cũng là con đường học tập duy nhất của Hạ Thuần.
Hạ Thuần còn chưa có nói đủ với Phó Văn Thanh, cô theo bản năng bắt lấy tay búp bê, hoảng loạn hỏi: "Anh lần sau có còn đến đây không? Khi nào tới?"
Kỳ thật Phó văn Thanh không nắm quyền chủ động đi vào thân thể búp bê.
Bị Hạ Thuần nắm giữ trong tay nhưng anh không tính toán sẽ nói cho cô bí mật này.
Phó