Trước mắt Lạc Đường đích thực là một mỹ cảnh.
Người đẹp có bờ vai rộng, eo thon, chân dài, xương cánh bướm xinh đẹp, ánh nắng chói lọi chiếu qua cửa sổ sát đất kiểu Pháp, tôn lên da làn da trắng như ngọc.
Nghe thấy giọng nói của cô, người đẹp từ từ quay đầu lại.
Nhìn nhau ba giây.
Tô Diên – người vừa cởi xong áo sơ mi, mặt không đổi sắc mặc á phông vào.
Lạc Đường nhìn anh xoay người, dùng đôi chân mảnh khảnh bước về phía mình, chột dạ nuốt nước miếng.
“Anh thay xong rồi em mới vào!” Lạc Đường giành giải thích trước: “Anh thay xong rồi thật đấy! Em không nhìn thấy gì đâu!”
“…”
Tô Diên vẫn nhìn cô từ trên xuống dưới, không có biểu cảm gì.
Lại giống như biết hết tất cả.
Xấu hổ viết hoa!!!
Có ai hỏi đâu mà em nói?
Sao trước đây không biết cô ngốc như thế nhở? Cứ thích lạy ông tôi ở bụi này!
Lạc Đường đứng ở cửa, Tô Diên tiến lên phía trước một bước, nói bằng giọng mũi: “Vào đi.”
Trước khi ngủ, Tô Diên đã gọi điện cho đạo diễn xin nghỉ, trong nhà anh chỉ có thuốc cảm, uống xong thì ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh dậy thấy đầu càng choáng.
Mới tỉnh dậy, đầu óc cũng chưa tỉnh táo, chỉ dựa theo trí nhớ mà bấm phím tắt.
Mấy năm nay, phím tắt “1” cũng anh vân xluoon là Vương Lâm, vì tiện. Nhưng từ khi có số của Lạc Đường, “1” đã được đổi thành một số điện thoại khác.
Vừa nãy anh đã gọi cho “1”, nên bây giờ mới có cảnh này.
Nhưng Lạc Đường hko quan tâm sao anh lại gọi cho cô, cẩn thận quan sát anh.
Tô Diên vẫn còn có thể đứng vững, không nghiêm trọng như cô tưởng.
Dáng người vẫn như cũ, tuy là nước a hơi tái nhợt, rõ ràng là bị ốm, môi hoi khô trắng, nhưng vẫn tỏa ra khí chất kinh người. Mới ba ngày không gặp, cằm anh đã nhọn ra một chút.
Lạc Đường chưa kịp cằn nhằn, Tô Diên hỏi trước: “Thuốc em mua đây à?”
“Hả?” Cô nhìn theo tầm mắt của anh rồi phản ứng: “À, vâng, của anh này.”
Tô Diên nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lạc Đường nhìn anh mở túi thuốc, đọc qua hướng dẫn sử dụng, uông luôn, cô vội vàng ngăn lại: “Này? Anh đã ăn gì chưa? Không ă mà uống thuốc sẽ bị đau dạ dày đấy.”
Không ngờ, Tô Diên lại rất bình tĩnh: “Không sao,” nuốt viên thuốc xuống, cầm cốc nước trên bàn: “Anh quen rồi.”
“…” Quen rồi.
Lạc Đường đột nhiên không vui: “Em nghe Trình Tranh bảo hôm đấy anh có thể không quay, đợi lúc khác dùng mưa giả, đỡ phải dầm mưa lâu như thế.”
“Đều phải dầm mưa thôi.” Tô Diên nhẹ giọng nói: “Đằng nào cũng phải quay, làm một lần cho xong.”
“…”
Anh nói đúng, nhưng Lạc Đường không muốn thừa nhận.
Vài giây sau, Tô Diên đột nhiên lên tiếng: “Em đi tắm đi.”
“?” Lạc Đường khó hiểu: “Tại sao phải đi tắm?”
“Tóc em ướt kìa,” Tô Diên chỉ chỉ mái tóc của cô, “Quần áo cũng ướt. Em đi tắm trước đi, xong hong khô quần áo.”
Vừa rồi bên ngoài có mưa nhỏ, nhưng Lạc Đường cũng không để ý lắm. Bây giờ mới thấy, tóc đã ướt quá nửa.
Lần đầu tới nhà mà muốn đi tắm, Lạc Đường định từ chối, nhưng anh lại nhắc đến quần áo…
Mắt sáng lên: “Em mặc quần áo của anh được không?”
Tô Diên sửng sốt một chút: “Được.”
Anh xoay người đi lấy, Lạc Đường ở sau dặn dò: “Em muốn mặc áo sơ mi!”
Cảnh kinh điển trong tiểu thuyết! Nữ chính mắc mưa đến nhà nam chính tắm rửa! Chắc chắn phải mặc áo sơ mi của nam chính!
Tô Diên trở lại, thấy ánh mắt đáng sợ của Lạc Đường, có chút giật mình nhưng cũng không hỏi, lập tức đưa quần áo trong tay cho cô: “Áo sơ mi không thoải mái, mặc cái này.”
Áo cotton và quần dài.
… Được rồi.
“Cạnh TV dưới tầng có phòng cho khách,” dững một chút, anh bổ sung: “Chưa có ai ở, em muốn ngủ thì vào phòng đấy.”
“Được rồi, mau lên giường đi. Em tới đây để chăm sóc bênh nhân mà!” Lạc Đường kéo anh xuống giường, không biết làm thế nào mà ấn được một người cao hơn cô ngồi trên giường. Hai tay đặt trên vai anh, trịnh trọng nói: “Người bệnh thì phải giống người bệnh một tí chứ!”
Tô Diên ngồi xuống nên phải ngẩng lên mới thấy mặt cô
Đột nhiên nhớ đến trước kia, lúc hai người còn ngồi cùng bàn, mỗi lần anh nghỉ ốm vài ngày, lúc đi học lại sẽ bị cô kéo ra nhà hàng ngoài trường ăn cơm, cô cũng vươn tay ấn anh ngồi xuống ghế, mặt bánh bao chỉ vào một bàn đầy đồ ăn: “Ăn đi!”
Bây giờ, bộ dạng tức giận của cô rất giống trước đây.
Lạc Đường trừng mắt nhìn anh, ngay lúc cô nghĩ anh sẽ không nghe lời, Tô Diên lại cười nhẹ, không nói lời nào xốc chăn nàm xuống.
Khóe môi cứ cong lên như thế.
Dưới lớp chăn bông chỉ lộ ra khuôn mặt, tóc đen, da trắng, cười nhẹ, biểu cảm rất dịu dàng.
… Ngoan quá.
Tim như bị đánh trúng, Lạc Đường ho khan hai tiếng, “Thế, em xuống tầng tắm đây.”
Tô Diên “Ừ” một tiếng, chớp mắt.
Lông mi, lông mi!!!
Đen tuyền, dài, cong, như hai chiếc bàn chải chải vào tim làm lòng người nôn nao.
Lạc Đường gần như chạy trốn.
Nếu không… cô không biết mình sẽ làm gì anh nữa.
Huhu cái anh này thật sự đáng yêu chết đi được!
Lạc Đường ở dưới tầng tắm rửa, thay quần áo xong, rót một cóc nước ấm đi lên tâng. Sau đó lấy một cái