Lạc Đường vừa nói ra, diễn đàn bùng nổ.
Nhất là id được chị gái nhà có mỏ kim cương tag vào, vui như sắp mọc cánh bay lên trời.
Tô Diên ở trên giường của tôi: >
Tô Diên ở trên giường của tôi: >
Nhưng vẫn có người không tin, đến tận khi “Tô Diên ở trên giường của tôi” ném ra một ảnh cap màn hình chuyển khoản Alipay.
Mấy người vừa nghi ngờ vừa rồi đều ngậm miệng, nhất trí.
>
>
>
Tiếp tục bị nhiều người @ nhưng Lạc Đường không rep lại nữa, lặn xuống diễn đàn bổ sung một loạt nhiệm vụ trong nhóm xếp hạng.
Lạc Đường lên mạng đến tận lúc trời tối.
Sau đó, cô lên tầng xem tình hình của Tô Diên, dùng tay kiểm tra nhiệt độ của anh, khác với hồi cấp ba, cơn sốt của anh hạ rất nhanh, mới một ngày đã hết.
Vì thế, Lạc Đường hoàn toàn yên tâm, rửa tay chuẩn bị nấu canh cho idol!
Lần thứ Tô Diên xuống tầng là lúc Lạc Đường đang say sưa trong bếp.
“Alo?? Nói gì tớ nghe không rõ.” Cách xa cũng có thể nghe thấy giọng nói bối rối của cô: “Sao cái của tớ khác cậu nói thế? Dính hết ở đấy nồi rồi!”
“…Hả? Tớ cho dầu vào rồi mà?”
Tô Diên đến gần bếp, tiếng cô gáo thét càng rõ ràng.
“Lửa nhỏ, tớ tắt luôn rồi… Ngửi thấy mùi khét rồi đây này! Lửa nhỏ là được á???”
“Gì vậy trời! Có quả trứng mà cũng không rán được!”
Tô Diên nghe thấy tiếng “bùm” rất lớn, anh bước vào bếp, đúng lúc thấy cô gái nhỏ đang nhìn bồn rửa bát với vẻ chán ghét.
Cô nhìn chằm chằm cái nồi anh vẫn dùng hàng ngày, giờ cháy đen, mắng một câu: “Đúng là nồi đểu!”
Nhìn cô như sắp tức điên lên.
Lạc Đường lúc nào cũng để ý đến hình tượng. Lúc đi học, bắt buộc phải mặc đồng phục, cô bé sẽ buồn bực nếu bị dính bẩn vào quần áo khi ăn trưa.
Tô Diên sẽ ngay lập tức cởi đồng phục của mình cho cô mặc.
Lúc sau, nếu cô làm bẩn, anh sẽ lại chạy di mượn cho cô.
Số lần như thế cực kỳ nhiều, Tô Diên nhớ, có lần anh tìm một buổi trưa nói về chuyện đồng phục với cô, hỏi Lạc Tiểu Đường cố ý làm bẩn quần áo đúng không.
Cô chớp chớp mắt, nói đúng vậy, cậu không cảm thấy tơ smawjc đồng phục của cậu trông đẹp hơn à!
Anh lúc đấy trả lời cô một câu, đẹp cái gì mà đẹp, giống quần áo hát hí khúc ấy.
Cô bé dỗi anh cả buổi chiều.
Thời đi học, quần áo bị hạn chế, sau này cô cập nhật trên ins, anh theo dõi một tháng, tất cả từ đầu đến chân đều đẹp đẽ, tinh tế.
Lúc này, ánh đèn trong phòng bếp ấm áp, Lạc Đường đeo tạp dề, buộc tóc đuôi ngựa, nhưng tóc mai lại bù xù.
Tạo hình thế này, cũng là lần đầu tiên anh thấy.
Cô gái tóc xù ngồi trước bệ bếp, nói với đầu bên kia với giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút: “Cậu có biết làm thế nào để chà đít nồi bị cháy không?”
Tô Diên cười thầm.
Anh đi đến phía sau cô, đưa tay cởi dây đeo tạp dề.
Lạc Đường kinh ngạc quay đầu lại.
Nhìn thấy người tới, bỏ điện thoại ra, tim đập một hồi, không biết có phải do bị anh nhìn thấy một chuổi hành động thiểu năng kia của cô không.
Lạc Đường thấy có vẻ anh đang vui, môi khẽ nhếch lên, mái tóc bồng bềnh vừa ngủ dậy, lười biếng cười.
Chắc là không thấy đâu nhở.
Lạc Đường thả lỏng: “… Tô Diên? Anh xuống đây từ lúc nào đấy?”
Tô thần ung dung nói: “Lúc em mắng nồi của anh.”
Tô thần vừa khỏi bệnh đã làm đầu bếp.
Trong nhà anh không có nhiều nguyên liệu, Lạc Đường định làm hai bát mì trứng, thấy trứng rán có vẻ ngon hơn là đạp hẳn vào, nên mới hỏi Trình Tranh cách rán trứng.
Không hiểu sao, lại thành ra như này.
Thấy mình không giúp được gfi, cô hỏi han idol vài câu rồi rút lui về phòng khách. Nghe điện thoại Lạc Thành gọi tới, thản nhiên nói dố rồi cúp máy.
Lúc đợi cơm, nhân lúc Tô Diên không nhìn đến, Lạc Đường rút điện thoại ra bật chế độ im lặng, chụp trộm mười mấy bức ảnh bóng lưng anh.
Dù sao cũng là đến thăm người bệnh, lại còn bị Lạc Chu gọi đến cháy máy, nên vừa ăn xong, cô lập tức tỏ vẻ phải về.
Tô Diên cũng nhận ra vẻ mặt không kiên nhẫn nhận điện thoại của cô, gật đầu: “Anh đưa em về.”
“Không cần đâu, em tự đi là được.” Quần áo chắc đã khô từ lâu, Lạc Đường chỉ chỉ phòng tắm tầng một: “Em đi thay quần áo.”
Nói là như vậy, nhưng lúc cô thay xong quần áo, Tô Diên cũng thay đồ, đeo khẩu trang, mũ, kính râm, muốn cùng cô ra ngoài.
Lạc Đường nhất thời nản lòng: “Anh không cần đưa em về đâu…” Cô chậm rì rì đến trước mặt anh: “Anh vừa mới hạ sốt, ra ngoài bị cảm lại thì sao?”
“Tạnh mưa rồi, bên ngoài rất nóng,” Tô Diên giúp cô mở tủ giày: “Ra ngoài lái xe thôi mà, không cảm được đâu.”
Nhà Tô Diên cách Tiên Bích khá xa, bây giờ không tắc đường nhưng cũng tốn ba, bốn mươi phút đi xe. Lạc Đường bị jet lag, Tô Diên lái xe ổn định, nói chuyện được mấy câu đã dựa vào ghế xe ngủ.
Cứ như thế mà yên tâm để người ta đưa về nhà.
Tô Diên giúp cô điều chỉnh lưng ghế, nhìn cô gái vô tư chìm vào giấc ngủ, môi mềm mại hé mở.
Nhìn đến lòng nhũn cả ra.
…
Lạc Đường nhãn nhã tỉnh dậy, phát