Sân vận động có ba tầng, ở tầng hai có thể nghe rõ tiếng rút thăm trúng thưởng sôi nổi phía dưới. Lạc Đường vừa nói ra, âm thanh MC đang đếm ngược “Ba, hai, một” cũng truyền lên.
Sau đó, không biết ai may mắn được chọn, tiếng vỗ tay chúc mừng giòn giã.
Tô Diên nhìn người đang cúi đầu, vẻ mặt “Tui thật sự hối hận” phía trước. Không khó để liên tưởng “200000 nhân dân tệ” Vương Lâm vừa bảo với “gửi máy bay” trước mặt anh là một người.
Tô Diên hơi rũ lông mi, khóe miệng khẽ cong.
Anh “Ừm” nhẹ một tiếng, như thể không biết cô đang bối rối, tự nhiên mà đống ý.
Tầm mắt hai người ngang nhau, khi anh nhìn xuống, mắt tự nhiên nhìn lên trên đùi cô.
Tầng hai không có đèn.
Ánh sáng yếu ớt từ tầng duói chiếu lên người Lạc Đường, làn váy trắng có chút lộn xộn trải trên nền đá cẩm thạch bóng loáng.
Da thịt cô trắng nõn nhưng chỗ mắt cá chân lại có mảng đỏ bừng, tương phản bắt mắt. Thoáng nhìn qua cũng thấy một bên cổ chân bị sung tấy nghiêm trọng.
Nhiệt dộ máy lạnh thấp thế này mà ngồi dưới sàn, không biết lạnh sao?
Tô Diên hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, hỏi thẳng: “Làm sao vậy?”
Lạc Đường thầm nói trong lòng: Làm sao ấy hả? Bị chà đạp chứ còn gì?
“Em không quen đi giày cao gót, bị ngã.” – Công chúa Lạc, người đã học được kỹ năng đi giày cao gót cuả Mẫu Hậu từ khi còn học cấp 2, nói dối không chớp mắt.
“Ừ”. Tô Diên nâng mắt nhìn cô: “Còn đi được không?”
Lạc Đường lập tức lắc đầu: “Không được.”
Vừa nói xong, trong đầu cô hiện lên meme nổi tiếng trên mạng: “Bé iu bị ngã rồi, phải ôm một cái mới đứng dậy được.”
Trong đầu hiện lên hình ảnh nào đấy, mặt nóng lên.
Cúng may Tô Diên không phát hiện ra.
Anh gật gật đầu, nhàn nhạt bảo: “Chờ anh một lát.” Rồi chống khuỷu tay đứng dậy ngay ngắn, bóng lưng thẳng tắp tiến vào bóng tối.
Năm phút sau.
Lạc Đường thấy trên màn hình livestream Tô Diên đã trở lại sân khấu, cùng chụp ảnh, ký tên cho bạn fan may mắn, lại nói cảm ơn một lần nữa với mọi người, các fan lại hát chúc mừng sinh nhật anh một lần nữa, tiệc sinh nhật kết thúc vui vẻ.
Dù không có mặt dưới khán đài nhưng Lạc Đường vẫn hát rất nhiệt tình.
Nhân vật chính của ngày hôm nay lại xuất hiện trước mặt cô, anh không thay đồ nhưng trên tay có thêm một cái áo khoác.
Lạc Đường đang ngồi dựa vào tường vội ngồi thẳng lên, không nhịn được gọi tên anh: “Tô Diên”
Anh không trả lời, bước đến phủ áo khoác lên đùi cô, cúi người xuống kéo gần khoảng cách giữa hai người, Lạc Đường chợt ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Đoán được chuyện gì sắp xảy ra, rim đập thình thịch.
Lạc Đường chớp chớp mắt, cảm nhận được cánh tay đặt sau lưng mình, hình như… anh ấy muốn bế cô lên.
Nhưng động tác lại dừng ở đó.
Tô Diên hạ giọng, có vẻ không tự nhiên: “Được chứ?”
“…”
Anh ấy, hỏi ý kiến cô.
Lạc Đường bị bao bọc trong hơi thở của anh, nghe thấy những lời này, toàn thân như có một luồng điện chạy qua.
Tất! Nhiên! Là! Được! – nội tâm Lạc Đường gào thét.
Nhưng làm sao có thể phá hủy hình tượng như vậy, Lạc Đường bình tĩnh gật đầu: “Ừm.”
Được sự đồng ý của cô, Tô Diên đưa tay còn lại qua đầu gối cô, dung sức bế lên.
Lúc này, với tư cách là người được bế, Lạc Đường cảm thấy mình không nên quá cứng nhắc, lợi dụng tình hình, lặng lẽ vòng tay qua vai anh.
Sau đó, ngoài tiếng bước chân trên đá cẩm thạch, không có tiếng nói chuyện nào cả.
Tô Diên cỏ vẻ rất quen thuộc với sân vận động, đưa cô đi thang máy xuống hầm để xe, dừng lại trước một chiếc xe thể thao màu đen hai chỗ ngồi. Lạc Đường chưa phân biệt được là xe loại nào đã bị đưa vào ghế lái phụ.
Tô Diên khởi động xe, ra khỏi sân vận động, mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí cứng ngắc: “Em chuyển đi rồi à?”
“… Dạ” một lúc mới nhận ra anh đang nói đến nhà mình tám năm trước. “Khoảng 4, 5 năm trước đã chuyển đến Tiên Bích.”
Tô Diên nhìn thoáng qua tín hiệu giao thông ngoài cửa, quay đầu: “Ừ.”
Tiên Bích tên đầy đủ là Tiên Bích Hạo Đình, được xây dựng dọc thêm song Lâm, nhà họ Lạc trước kia luôn sống ở Dinh thự Dời An, 5 năm trước mới chuyển đến đây. Tiên Bích, tên nghe vừa thanh thuần vừa mạnh mẽ, giá cũng thuộc hàng cao nhất thành phố.
Lạc Đường đột nhiên cảm thấy không vui.
Từ khi gặp mặt, vì đi lại bất tiện, mọi thứ dường như trôi chảy lạ thường.
Nhưng mà, nhắc tới quá khứ, những thứ vướng bận và hương vị ký ức dường như không thể che giấu được nữa.
Nhưng điều khiến cô không vui hơn cả là, Tiên Bích là khu biệt thự xa hoa nhất, nằm ở trung tâm thành phố, chỉ cách sân vận động có 15 phút đi xe.
Xe thể thao thong thả dừng ở cửa, Lạc Đường lên tiếng trước: “Em gọi người đến đón rồi, chỉ có vài bước chân, anh không cần xuống xe đâu, giờ này hay có người đi dạo.”
Anh là người nổi tiếng, bị bắt gặp khó tránh ồn ào.
Anh “Ừm” một tiếng, mở khóa xe.
Lạc Đường tháo dây an toàn, mở cửa xe nhưng không xuống ngay, quay lại gọi anh: “Tô Diên”
“…”
Anh quay đầu lại, không đáp.
Ánh sáng đèn đường chiếu lên vào Lạc Đường, cô cong môi, nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào nói; “Sinh nhật vui vẻ.”
Tô Diên run run,