Tiếng sét vang lên giữa màn đêm, tôi mơ hồ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Cổ họng đau rát.
Đây là đâu thế này? Tay cầm điện thoại, bật sáng màn hình lên.
2h sáng ngày 7/8/2020.
Đầu tôi là một mảng trống rỗng, bên ngoài tiếng mưa to khiến cho không thể tập trung suy nghĩ điều gì.
Cảm giác buồn ngủ lại ập đến, tôi dần dần lịm đi, cả người cảm thấy nhẹ bỗng, bay bổng như đang theo gió trôi nổi trên bầu trời.
Dịch bệnh vẫn tràn lan trên thế giới, chỗ tôi kiểm soát dịch khá tốt, mọi người có thể thoải mái ra đường mà không lo lắng lây lan dịch bệnh.
Tôi đi giày, xuống kí túc xá, chạy vài vòng quanh trường, mượn cảm giác hít thở không thông cùng cơn gió nhân tạo do chính mình tạo ra khi cuồng chân chạy trên đường để tỉnh táo.
Tôi không biết mình đã bỏ sót cái gì.
Tối hôm trước mưa to nhưng chỉ cần ánh sáng mặt trời xuất hiện là không khí lại bỏng rát như chưa từng có cơn mưa rào mát mẻ vậy.
Bạn cùng phòng tôi rủ tôi xem phim, đó là bộ phim dài tập của Đài Loan, “Muốn gặp em”, xáo trộn không gian và thời gian, hai người cuối cùng cũng gặp lại nhau.
Hai ngày xem hết 13 tập của phim đó, mặc dù hơi rối não với mạch thời gian đảo lộn nhưng tôi cũng hiểu được nội dung của phim.
Nhạc phim khá hay, tôi tìm tên bài ost trên youtube, bỗng lướt qua một gương mặt không hiểu sao có cảm giác quen thuộc, tôi click vào mv người đó hát, giọng trầm ấm ngọt ngào, phát âm chưa chuẩn nhưng cũng khá ổn
[Khi tình yêu bị lãng quên dần trở nên hoang tàn, rồi tựa như chữ tượng hình khắc sâu vào trong hồi ức
Phải nhớ nhung qua bao nhiêu lần trăm năm mới gọi là khắc cốt ghi tâm?
Nếu như có thể quay trở lại Kỷ Băng Hà, thì chỉ muốn siết lấy em vào lòng thật chặt
Nụ cười của em tựa như liều thuốc khiến cho đời người cũng được hồi sinh
Cảnh vật không còn em tựa như đống hoang tàn đổ nát, lại cũng như nền văn minh thất lạc
Liệu kỳ tích có thể xuất hiện hay không,