Tôi nhìn từ trên cao xuống, từ rất rất cao, phía dưới là một mảnh sương mù trắng xóa, cả người bay bay phiêu phiêu.
Có một giọng nói vang lên xung quanh tôi
“Trưởng thành rồi, đi đi thôi”
Cơ thể của tôi sau đó bắt đầu rơi xuống.
Đây là đâu vậy? Tôi không nhìn rõ làn da của mình, sáng quá, chói sáng như ánh mặt trời, không thể nhìn rõ tay chân của mình nữa.
Không biết rơi về đâu, tôi buồn ngủ quá, hai mắt cứ díp lại, cố gắng tỉnh táo cũng không được, tôi dứt khoát ngủ luôn.
Có gì đó cứ thúc phía sau tôi, không gian xung quanh ấm áp, trơn trượt lại tối om, tôi không thấy gì cả, bên ngoài ồn ào quá, phía sau lại cứ đẩy thật mạnh, tôi khó chịu cố ngoi mình về phía trước, cuối cùng cũng thoát ra, âm thanh lại ngày một ồn ào hơn, bên ngoài rất sáng, nhưng sao tôi không mở mắt nổi? Tôi cảm thấy có bàn tay vô cùng to lại mềm mại bao lấy tôi, có người sao? Tôi hé miệng muốn hỏi họ, nhưng âm thanh phát ra từ cổ họng lại là âm thanh nức nở.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tôi mở mắt ra nhìn thế giới xung quanh, cũng là lúc tôi nhận ra bản thân đang ở đâu, tôi trở thành người rồi.
Tôi nhìn những người đi lại tấp nập xung quanh, tự suy đoán về thân phận của mình hiện tại.
Trong đầu tôi vang lên câu nói ‘Mỗi linh hồn sinh ra từ tự nhiên đều có sứ mệnh riêng của mình, không phải Thần, không có trách nhiệm của Thần, hoàn thành xong sứ mệnh trong kiếp đầu tiên, về sau sẽ tùy ý hành động’ đây là ưu ái của Thần dành cho những đứa trẻ nhỏ bé của thiên nhiên.
Sứ mệnh của tôi là gì? Tôi phải làm gì để hoàn thành đây?
Tôi sinh ra từ ánh nắng, tôi thích nắng, mặc dù những người xung quanh cố gắng chạy theo, thậm chí khóc lóc van xin tôi đừng chạy ra nắng chơi như thế, không tốt, tôi vẫn cứ thích lén chạy ra ngoài chơi.
Tôi lớn lên không xinh đẹp nhưng cũng có nét thanh tú, không có dáng vẻ của con gái hiền lành yểu điệu, tôi thích chơi những trò giống con trai thích như cỡi ngựa, bắn cung,..
Quần áo ở đây phiền chết đi được, mặc vô cùng nhiều lớp.
Cha tôi là một người đối với người khác ít nói, uy nghiêm, hay mặc long bào đi vòng quanh, ông chỉ có một mình vợ là mẹ tôi mà mẹ tôi chỉ có một mình tôi.
Thời gian ở đây trôi qua rất nhanh, tôi cũng lớn rất nhanh.
“Công chúa, công chúa, người ở đâu vậy?”
“Haizz, phiền muốn chết” tôi nhìn phía xa mấy cung nữ chạy rối rít vừa đi vừa gọi
Mãi mới trốn được đi chơi một lúc, tôi cúi người mượn lá cây lẩn trốn rồi bò thật nhanh thoát khỏi truy đuổi.
‘hừ, sao có thể bắt được ta cơ chứ!’ tôi cười thầm rồi chạy ra khỏi khu nhà.
Đây là ngoại thành, nơi này trồng rất nhiều cây, có rất nhiều vườn cây đang ra quả.
Có một khu vườn không đóng cửa, mà dù có đóng cũng không ngăn cản được tôi.
Tôi nở nụ cười xấu xa, khịt mũi một cái, trái gì thơm quá? Đầu chỉ mới nghĩ mà chân đã chạy vào trong rồi.
Có nhiều cây được trồng gần nhau, tán lá xanh phía dưới mọc vô số quả màu đỏ, cuống xanh xanh nhỏ xíu treo lủng lẳng những quả to tròn đỏ mọng.
Quả gì đây? Tôi chạy quanh chọn một cái cây nhìn trái to mọng nhất, trèo lên ngồi vắt vẻo trên cành cây.
ổn định chỗ ngồi xong tôi vươn tay bứt một nắm quả, ngả người dựa vào thân cây.
Siêu thoải mái! Gió thổi vờn quanh, lá cây che ánh nắng chỉ đẻ lọt một vài tia nắng nho nhỏ xuống, tôi lau bụi phấn trên quả lên vạt áo, đưa lên miệng cắn một ngụm.
Oa! Chua chua ngọt ngọt, ngọt nhiều hơn, ngon quá! Không biết đây là quả gì, ngon quá! Tôi ăn liền một mạch cả một chùm to, nhả hạt dưới gốc cây.
Quả nhiên trốn đi chơi vẫn là vui nhất! Vui vui vẻ vẻ, cả người thư thái!
“Ngươi là ai?”
Tiếng quát đột ngột làm tôi giật mình, mất thăng bằng rơi từ trên cành cây xuống, đau điếng! Ai vậy? Tôi phát cáu, quần áo nhem nhuốc, cũng may là không chọn cành cao quá, chứ không phát ngã vừa nãy phải gãy vài đoạn xương.
Là ai dám dọa bổn công chúa? Tôi ngẩng lên thấy trước mặt là một đôi giày sạch sẽ, ngẩng cao hơn thấy quần áo gọn gàng, ngẩng cao hơn nữa thấy khuôn mặt sáng sủa đang cau mày nhìn tôi.
“Ăn trộm từ đâu tới?”
“Cái gì? Ăn trộm?” tôi phồng má lên nhai nốt quả trong miệng rồi mới trả lời “Trên đất nước này có mảnh đất nào không phải của nhà ta?”
“Ngươi là ai?” người đó không nhường bước, đôi lông mày muốn dính chặt vào nhau
“Ta là công chúa!”
“Ngươi dám giả mạo công chúa? Thật to gan! Công chúa dịu dàng lễ độ, thấu tình đạt lý lại xinh đẹp sạch sẽ, đi phía sau là bao nhiêu người hầu hạ, ngươi dám giả mạo lại không biết cầm gương soi lại mình sao! Khai mau, ngươi từ đâu tới?”
Tôi vui vẻ nghe người trước mắt khen công chúa nhưng đến vế sau thì nụ cười trên mặt tắt ngúm.
‘Ta thì sao? Ta không ra dáng công chúa? Chuyện cười! Ta...’ tôi