Lại quay về với nơi có bốn bức tường, suốt ngày phải để ý lễ tiết này nọ, phiền chết đi được, lại không có ai dám chơi cùng tôi.
Tôi chọc chọc ổ kiến dưới đất, chống cằm nhìn đám mây trên cao.
Mười năm trôi qua rồi, tôi ở đây cũng mười năm rồi, cả ngày hết ăn lại chơi, tránh được lễ tiết lại phải đi học.
Đi học cũng không có ai chơi cùng tôi.
Không dám.
Tôi chọc chán rồi ra đầm sen, ở đó có cái đình giữa hồ, tôi ôm đĩa điểm tâm cùng quyển sách ra đó ngồi hóng mát.
Mùa sen nở rộ, hương thơm man mát dễ chịu.
Hậu cung này chỉ có duy nhất một chủ là mẹ tôi, mặc dù có rất nhiều triều thần dâng tấu xin lão hồ ly nạp thêm thê thiếp nhưng lão cứng đầu nhất quyết bác bỏ.
Còn mẫu hậ u sau khi sinh tôi ra đời lại không thể mang thai thêm một lần nào nữa.
Cái ghế vàng kia chủ định là tôi ngồi lên, mà tôi lại chẳng có hứng thú gì với nó.
“Chán quá!” tôi vứt quyển sách nằm dài ra bàn “làm gì mới hợp lý cơ chứ? Mười năm trôi qua rồi”
Bông sen kia đẹp quá! Thấy cung nữ thì thầm rằng hạt sen rất thơm, rất ngọt, ngọt nhất là ăn khi vẫn còn trên đài.
Tôi tiến về phía lan can, nhoài người ra cố với lấy đài sen, cố một chút, chút nữa thôi là chạm vào rồi! Tôi chạm tay vào đài sen, chưa kịp vui mừng thì tuột tay đang bám vào lan can, cả người rớt xuống nước.
Buồn cười, những đứa trẻ cùng lứa với tôi chắc sẽ cười tôi thối mũi, đường đường là đứa trẻ được ánh nắng sinh ra lại đang ngụp lặn trong nước, chới với không biết bơi, nhiệm vụ lại chưa hoàn thành, chưa kịp tiêu dao lại lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.
Chẳng lẽ do tôi ngốc nghếch quá? Ý thức mơ mơ hồ hồ, tôi cảm nhận được có luồng nước khác tiến đến, một bàn tay đưa ra túm lấy cổ áo tôi, rẽ sóng, rẽ sen bơi vào bờ.
Thoát khỏi mặt nước, tôi ướt nhẹp cả người nằm