Tôi học xấu, bắt đầu uống rượu rồi.
Sau khi về cung, tôi sốt một tuần, vết thương được một tuần thảnh thơi khép miệng, sau đó tôi bắt đầu học uống rượu, uống đến say mèm, để được gặp anh, tôi say cả ngày, mơ mơ hồ hồ.
Tôi đến nơi anh từng ở, vào trong thư phòng, lật mở từng cuốn sách, trên tường treo bức tranh tôi vẽ, mười năm của tôi có anh, cũng là mười năm tôi bước chân vào cuộc sống của anh.
Trong túi thơm treo đầu giường là năm lượng bạc, là năm lượng đầu tiên tôi giúi vào tay anh, kiêu ngạo rời đi.
Có những món quà tôi tặng anh từng năm một, đặt ngay ngắn trên tủ đồ, giá sách gọn gàng, nơi này tôi bước đi đã mòn cả gót chân, chỉ là, từ giờ chỉ còn một mình tôi.
Tôi không khóc, không muốn khóc, chỉ là nước mắt không có cách nào ngưng được, cứ thế xuất hiện, cứ thế rơi xuống.
Tôi mắc chứng kén ăn nghiêm trọng, không thể ăn nổi bất cứ thứ gì, ăn một chút cháo loãng cũng sẽ nôn ra.
Lão hồ ly có lẽ không nhịn nổi nữa, bước vào phòng nhìn bộ dáng của tôi, lắc đầu
“Giờ bộ dáng của con là muốn thế nào đây?”
Tôi không trả lời, tay lật mở cuốn sách, lão hồ ly nói tiếp
“Sao? Buông xuôi rồi? Từ bỏ rồi? Không cần biết kẻ hại chết người mình yêu? Không dám báo thù?”
Tôi chấn động, trong lòng giống như nứt toác mây mù, rẽ ra một đường ánh sáng, đau thương khiến tôi đổ gục mà quên mất nguyên do ban đầu của sự tình, tôi dừng tay lật cuốn sách, ngẩng lên
“Là ai? Nói cho con biết, là kẻ nào?”
“Chậc chậc, soi gương đi, nhìn bộ dáng của con hiện tại đi.
Khi nào tỉnh táo hoàn toàn thì đến thư phòng, ta sẽ cho con biết” lão hồ ly nói xong quay người rời đi luôn
Trong phòng chỉ có một mình tôi, tôi ngẩn ngơ nhìn trần nhà, suy nghĩ lại những điều còn khúc mắc.
Cứ như vậy vài tiếng đồng hồ, tôi đứng dậy, soi mình trong gương, bộ da bọc xương này không phải tôi, tôi không nhận ra chính mình nữa.
Tôi bắt đầu ăn, ăn rồi lại nôn, rồi lại ăn tiếp, vết thương lành sẹo, tôi quay lại tập võ, dù có tập mệt chết cũng không có người ôm tôi quay trở về phòng ngủ, không còn người dịu dàng chăm sóc tôi nữa.
Tôi nén nước mắt xuống, nuốt ngược vào trong.
Mùa đông lạnh buốt, mùa đông từ nay sẽ chỉ có một mình tôi.
Tôi nén đau thương xuống, bắt đầu lấy nụ cười che đi đau lòng, quay trở lại với bộ dáng thiếu đánh hơn trước, tôi đứng trước gương tập cười thật lâu.
Cười một chút thì tốt rồi, sẽ giống như không đau lòng nữa, đem tất cả mọi thương đau dồn vào một góc, không chạm vào sẽ không đau.
Tôi tránh mặt lão hồ ly, cưỡng ép bản thân thành một bộ dáng khác hoàn toàn so với tâm trạng của mình, tôi nhìn khuôn mặt của mình trong gương, nhoẻn miệng cười, cười đến vui vui vẻ vẻ, hai mắt híp lại, khóe môi cong cong.
Dưới sự cưỡng ép của bản thân, tôi đã có da có thịt hơn trước, tâm cũng bình tĩnh lại.
tôi đã suy nghĩ những chuyện xảy ra, nguyên do kết quả, một đường thuận lợi tạo ra tâm thái chủ quan, không suy nghĩ thấu đáo, kiêu ngạo, tự tin vào năng lực của mình, coi thường sự gian xảo của địch.
Tôi đào bới lỗi sai, đào bới sai lầm, xé rách tôn nghiêm, kiêu ngạo để đào bới những việc mình làm hời hợt, làm sai, rồi từ đó suy ra kết luận.
Một bước đi sai, trả giá lớn vô cùng.
Sẽ không lặp lại nữa! Tôi mân mê viên ngọc trong tay, viên ngọc tôi đã tặng cho anh, đã chôn dưới nấm mồ, còn viên ngọc tôi đang cầm là viên ngọc giống hệt viên ngọc cũ, tôi làm một cái vòng cổ, đeo trước ngực, thật đẹp.
Nghe nói sau khi tôi rời đi, Hy phải lưu lại thay thế tôi quản lý những việc tôi bỏ lại, rất nhiều việc đâu, tôi cười