Xe ngựa từ trong hoàng cung lắc lư lắc lư đi ra, xe làm từ gỗ đàn hương, rèm xe rủ xuống cũng là chất liệu quý nhất, họa tiết thêu bằng chỉ vàng.
Lần đầu tiên tôi bày ra dáng vẻ công chúa khi rời hoàng cung.
Bên cạnh xe ngựa là thị vệ đeo kiếm ngang hông, cung nữ đi bên cạnh.
Tôi ngồi một mình trong xe, tay cầm cuộn giấy, nhắm mắt dưỡng thần, hít một hơi thật sâu, tâm tình bình tĩnh lại, không còn kích động nữa, tôi nhét cuộn giấy vào tay áo, chưa mở ra xem.
Tay áo rất rộng, vải mềm mại, mặc thật dễ chịu, nhưng tôi lại không quen.
Tôi cho xe ngựa dừng lại, vịn tay cung nữ đi xuống, trên mặt treo lớp sa mỏng.
Tôi không thích ra ngoài bằng thân phận thật sự này, gò bó, quy tắc.
Người dân nhìn nhau rồi lại nhìn tôi, trong ánh mắt của họ có rụt rè, có e sợ, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Tôi khoan thai đi đến một cửa hàng bán các loại mứt, ông chủ đứng khép nép nhìn khí thế tôi đang tiến dần đến.
“Cho ta một gói mứt táo”
“Vâng” ông chủ giật mình vội vã gói rồi đưa cho cung nữ
Tôi nhìn thấy, chợt thấy buồn cười, đây chính là sự khác biệt của địa vị.
Nhiều lần tôi vào đây mua mứt đều là thái độ không thèm để ý, gói đại một gói mứt rồi đưa cho tôi, bây giờ lại khom lưng nhặt những quả to nhất ngon nhất, đưa cho cung nữ, cung nữ trả tiền xong lại đứng khúm lúm.
Tôi lại đi ra ngoài, đi dạo, đến một hàng bán quạt, có viết chữ thư pháp uốn lượn, chất lượng quạt không tồi, tôi cầm chiếc quạt nhỏ xòe ra, trên đó vẽ cây đào đang thả hoa trong gió, giơ lên trước nắng quạt lại hiện lên bài thơ
“Tiền bất kiến cổ nhân
Hậu bất kiến lai giả
Niệm thiên địa chi du du
Độc sảng nhiên nhi thế hạ.”
Tôi khe khẽ đọc, khẽ cảm thán “độc sảng thiên nhi thế hạ”.
Thơ hay.
Gấp chiếc quạt vào, trước mắt tôi có một người đang đứng, không e dè hay sợ hãi trước khí thế của tôi, người đó đến nhận tiền từ người bán quạt rồi rời đi.
Tôi nổi lên hứng thú, hỏi người bán quạt, hóa ra người đó chính là người đã vẽ những tranh và bài thơ lên chiếc quạt và lấy công do người bán quạt trả.
Nét chữ rất đẹp, người có tài.
Tôi trả tiền, cầm lấy quạt rồi đi về hướng người đó vừa rời đi.
Người đó quần áo gọn gàng, sạch sẽ, có lẽ là nhân sĩ nào đó.
Đi ngang qua ăn mày, người đó rất cẩn thận, ngồi xuống để bạc vào cái bát con rồi mới đứng dậy đi tiếp.
Kinh đô từ khi nào lại xuất hiện ăn mày? Tôi nhớ trước kia đã bắt hết ăn mày về một khu, tạo việc làm, cho cơm ăn rồi cơ mà? Tôi từ từ đi đến chỗ ăn mày, ăn mày đó nhìn thấy tôi, dập đầu chúc phúc rồi trình bày đáng thương xin tiền tôi.
Tôi ngồi xuống, đặt tiền nhẹ nhàng vào bát, tên ăn mày đó nhìn thấy tôi để hẳn một lượng bạc thì mắt sáng lên, dập đầu liên tục
“Kinh đô lâu nay không nhìn thấy sao lại xuất hiện ăn mày rồi?” tôi thở dài khẽ than
Ăn mày đó mắt láo liên rồi dập đầu kể khổ bởi vì làm ăn thua lỗ, bán cả nhà đi đền người ta nên mới phải đi ăn mày.
Tôi lại lắc đầu, thương xót để thêm lượng bạc nữa vào cái bát vỡ
“Chăm chỉ làm ăn, người tốt sẽ được đền đáp”
“Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư” hắn dập đầu liên tục, tôi thở dài đứng dậy
Tôi đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, cung nữ nhìn thấy tôi thay đổi tâm trạng liền cúi đầu sâu hơn, im lặng đi theo tôi.
“Đến quán trà đi” tôi thu liễm