KyO huấn luyện thì làm gì mà đòi xuất sắc môn đó được.- Cô cười châm chọc.
- Cuối tháng nhận công tác xong em sẽ về Hồng Kông nghỉ xả hơi mấy tuần. Thế chừng nào chị hết nghỉ phép. Gớm, sao mà Tổng Tư lệnh ưu ái chị thế, mới có bị thương chút xíu mà cho nghỉ đến sáu tháng liền.
- Tiểu thư- tiếng quản gia Lý từ phía sau- Chúng ta có khách.
- Ôi chị xin lỗi nhé Shin, có gì tối chị liên lạc lại với em nhé! Giờ chị có việc rồi.
- OK, không sao mà. Em đi tắm cái đã, thế nhá!
Webcam tối om trở lại. Quân Anh tắt máy tính và quay đầu lại. Đối diện với cô, cạnh quản gia Lý là một người đàn ông nhỏ thó. Ông chỉ cao ngang với cô, mái tóc đã bạc trắng, nước da thì đen sạm, nhăn nheo. Ông hơi gầy. Ông mặc một bộ quần áo lao động cũ, chân đi đôi giày vải đã mòn vẹt, cái mũ vải cũng bị ông vò nát trong tay.
Trông vẻ mặt có vẻ căng thẳng của ông, Quân Anh vừa thương vừa thấy đau xót. Cô bắt đầu với ông bằng một nụ cười:
- Cháu chào chú, chú ngồi đi.
- Tôi… Thôi, chân tay tôi đang bẩn, không tiện ngồi.
- Thì chú cứ ngồi xuống đây đã.- Quản gia Lý ấn ông ngồi xuống làm ông